Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 9 : muốn thu hút
Trí Đạc cũng không liếc nhìn cô một cái, đơn giản trả lời cô, "Đồng phục."
Câu trả lời này làm cho cô thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống.
"Đồng phục?!" Anh chỉ mặc đồng phục chính thức sao?
"Lúc làm việc ở nhà họ Phạm mặc cái gì, đi tới nơi này tôi mặc cái đó."
Bộ dạng anh giống như đây là chuyện đương nhiên.
"Anh ngay cả bộ quần áo thoải mái cũng không có sao?" Cô nhức đầu hỏi, "Quần áo đơn giản một chút, giống như áo sơ mi hoặc là quần jeans cũng được."
"Không có." Anh không có thời gian và hoàn cảnh thích hợp để mặc loại quần áo như vậy.
Xử lý chuyện nhà họ Phạm tiêu tốn hết hơn phân nửa thời gian của anh, anh bận rộn ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, làm sao lại nghĩ đến chuyện rảnh rỗi như vậy?
"Anh ăn mặc như vậy ra vào nơi này sẽ khiến cho người ta chú ý." Thiên Thiên lo lắng nói.
"Tôi không nghĩ tới cô ở Anh sẽ chọn ở tại nơi như thế này." Anh hờ hững trả lời.
Một thiên kim tiểu thư ra vào có tài xế đưa đón, đến nước Anh du lịch một mình không phải là ở tại chung cư cao cấp hay thuê pháo đài cổ làm nơi cư trú, mà lại lựa chọn khu vực gần xóm nghèo.
Anh bây giờ không hiểu nổi trong đầu cô đang suy nghĩ gì, nếu như chẳng qua là muốn chỉnh đốn anh, như vậy quá tủi thân cho cô rồi.
"Cũng là bởi vì như vậy, anh Đế Tư với cùng mẹ tôi mới không cho phép tôi đi một mình." Khi mẹ cô vừa nhìn thấy hành trình cô tự mình du lịch, suýt ngất xỉu.
Nhưng mẹ không cản lại được sự kiên trì của cô, không thể làm gì khác hơn là đem kế hoạch tự mình du lịch giật gân của cô nói cho người duy nhất trị được cô Phạm Đế Tư.
Phạm Đế Tư từ trước đến giờ đều cưng chiều cô, dĩ nhiên nũng nịu kiểu gì cũng không chịu để cho cô ra nước ngoài lưu lạc bán mạng kiểu này, khi anh mạnh mẽ phản đối, cô mới bật thốt lên nói ra tin tức Ninh Nhi cũng muốn đi cùng, lúc này càng làm cho anh sững sờ.
Nói gì phải đi nước Anh tự mình trải nghiệm, chỉ riêng em họ đi anh đã không đồng ý rồi, làm sao có thể để cho vợ tương lai yêu quý đang mang thai đi theo chứ?
Nhưng mà đạo cao một thước, ma cao một trượng, Ninh Nhi biết tình trạng của mình không thích hợp đi máy bay đường dài, sau khi bị Phạm Đế Tư cấm cửa, vì không muốn bạn tốt mất hứng, nói lên yêu cầu với ông xã tương lai ——
Để cho Khâu Trí Đạc gần một năm qua đã trở thành cánh tay đắc lực của anh theo đến Anh chăm sóc Thiên Thiên, nếu không La Ninh Nhi cô sẽ cùng với bạn tốt anh dũng xông vào nơi xa xăm.
Tính cách bất thường sáng nắng chiều mưa tuyệt đối không phải là độc quyền của con gái, Phạm Đế Tư chính là một bằng chứng tốt nhất.
Anh lợi dụng Trí Đạc trung thành đối với anh, để cho Trí Đạc đi theo Thiên Thiên tới Anh, chăm sóc và bảo vệ cô ấy.
"Tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học, nhưng vẫn chưa từng trải qua cuộc sống tự lập thật sự, tôi muốn biết tôi có thể làm được cái gì ra hồn hay không." Là con gái một trong nhà, từ nhỏ cô lớn lên dưới đôi cánh của cha mẹ, mặc dù tư tưởng của cha mẹ rất tiến bộ, nhưng chỉ có đối với cô là vẫn ràng buộc rất nhiều.
Trí Đạc hết sức hoài nghi lời này của cô là thật, nhìn ánh mắt của cô không khỏi nghi ngờ.
"Cho nên, tôi hi vọng anh phải mặc. . . . . . à, giản dị gần gũi một chút." Cô dịu dàng nói.
Quần áo anh tinh tế, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy người này khí thế bất phàm, cộng thêm vẻ mặt anh nghiêm túc, làm cho người ta không nghi ngờ thân phận của bọn họ cũng khó khăn.
Nào có ai ở cái nơi như này lại ăn mặc như vậy chứ? Muốn cho người bắt cóc cô cũng không cần phải dùng phương pháp này.
"Bữa sáng ăn xong rồi, chúng ta ra ngoài đi." Thiên Thiên thấy anh ăn xong đồ ăn, phấn chấn lên tiếng.
"Ra ngoài?" Trí Đạc nghi ngờ. "Không phải là ngày mai cô mới đi đến Cambridge sao?" Theo kế hoạch của cô ấy, bọn họ ngày mai mới phải ngồi xe lửa về hướng Tây.
"Đúng vậy, trước khi ra ngoài phải chuẩn bị chút chứ! Tôi muốn đi đến chợ mua thêm một ít đồ." Vừa nói, cô vừa đứng dậy đi tới bên giường, cầm ba lô mang đến trước bàn ăn, từ trong ba lô lấy ra giấy bút, bắt đầu viết danh sách đồ cần mua.
"Cô muốn mua thêm thứ gì?" Nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, anh không nhịn được tò mò hỏi.
Nghe được câu hỏi của anh, cô ngẩng đầu tặng anh một nụ cười tươi rói ngọt ngào.
"Tôi muốn mua rất nhiều đồ, lương khô, quần áo đơn giản..., tôi muốn đi xem một chút, nhất định sẽ mua không ít đâu, nhưng mà, hiện tại đồ tôi muốn mua nhất là . . . . ."Cô đột nhiên dừng lại không nói, cười cười nhìn anh.
"Là cái gì?"
"Quần áo của anh đó! Đi thôi, chúng ta đi mua." Thiên Thiên vội vàng lôi kéo anh, đeo ba lô lên, một đường thẳng tiến xông ra bên ngoài.
Bị cô kéo đi Trí Đạc lại lần nữa giật mình sửng sốt.
Tại sao? Khi anh thật vất vả tự nói với mình cô làm như vậy là có mục đích, cũng nói mình nên tin tưởng cô là một đại tiểu thư kiêu căng, làm nhiều điều như vậy khiến cho anh không biết có nên vui mừng hay không đây?
Anh không hiểu, cô rốt cuộc là một cô gái như thế nào?
☆ ☆ ☆
Tại sao lại đẹp mắt như vậy chứ?
Thiên Thiên tay phải cầm một áo sơ mi màu xám tro sọc chéo, tay trái cầm một áo sơ mi đen trơn, không ngừng ở trên người anh ngắm nghía, đắn đo lựa chọn.
Cô mua cho anh thêm vài cái áo sơ mi đơn giản, quần jean, mua quần áo cho anh đã vượt ngoài dự tính chi tiêu của cô quá nhiều, nhưng cô vẫn không ngừng được ngắm nghía hai cái áo sơ mi này.