Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 35 : Truyện full Tổng tài kế vị Quản Gia
Anh hắng giọng nói: "Mấy người không muốn nghe sắp xếp của tôi sao?"
"Anh nói đi." Thiên Thiên vội vã muốn anh nói.
"Sắp xếp của tôi sao. . . . . ." Anh trầm ngâm, cười quỷ dị, nhả từng chữ rõ ràng nói: "Khâu Trí Đạc, cậu bị đuổi việc."
☆ ☆ ☆
Quản gia Khâu lẳng lặng đứng, trên mặt không vì nghe con trai bị đuổi việc mà lộ ra một chút tâm tình, chẳng qua là yên lặng tiếp nhận.
"Bác Khâu, cháu hi vọng cháu sắp xếp như vậy sẽ không khiến cho bác khổ sở." Phạm Đế Tư thở dài."Cháu đây làm vậy cũng là vì tốt cho Thiên Thiên, bác có thể thông cảm cho con chứ?"
Quản gia Khâu ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong tâm lại đang nổi phong ba bão táp.
Ông thế nào cũng không nghĩ ra, thiếu gia luôn luôn nể trọng Trí Đạc lại đuổi việc anh, con trai không bao giờ là quản gia của nhà họ Phạm nữa rồi, ông không dám nghĩ về sau sẽ biến thành bộ dạng gì.
Từ nhỏ Trí Đạc đã luôn nghe lời thiếu gia, khi còn bé vì mục tiêu trở thành trợ thủ đắc lực không thể thiếu của thiếu gia, anh dốc sức học tập, thật vất vả mới học vấn thành tài, nhưng vì lưu luyến tình cảm với biểu tiểu thư mà rơi vào số phận bị đuổi việc.
"Thiếu gia đã ra quyết định, không cần thông qua tôi."
"Cháu đây là tôn trọng người, bác Khâu, cháu vẫn coi người là trưởng bối mà kính trọng." Cha mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, từ nhỏ anh sông cùng và lớn lên bên ông và bác Khâu.
Ở trong mắt anh, quản gia Khâu không chỉ là quản gia mà thôi, sự có mặt của ông giống như người cha vậy.
Đáng tiếc nha! Quản gia Khâu vẫn kiên trì trước sau không đổi, mặc cho anh nói toạc miệng cũng vô dụng, hai cha con bọn họ giống nhau, đối với tất cả yêu cầu của anh nói gì nghe nấy, lại cố tình đối với cái thân phận kia cố chấp để ý.
"Thiếu gia đây là muốn tôi chết."
"Bác Khâu, người vẫn như cũ." Phạm Đế Tư lắc đầu bật cười."Khi Trí Đạc trở về, xin ngài chớ trách móc cậu ấy nặng nề."
"Vâng" Quản gia Khâu cung kính trả lời.
"Về sau trong nhà còn phải dựa vào ngài, bác Khâu." Phạm Đế Tư hơi áy náy cười.
"Đây là việc tôi phải làm." Quản gia Khâu vẫn trả lời đâu ra đấy.
"À, đúng rồi, bác Khâu, thiếu chút nữa cháu quên nói cho người biết một chuyện." Phạm Đế Tư như nghĩ đến cái gì đột nhiên mở miệng."Cháu đuổi Trí Đạc khỏi công việc quản gia, lại cho cậu ấy một công việc khác."
"Công việc?!" Quản gia Khâu kinh ngạc mà trợn to mắt, ông không nghĩ tới thiếu gia còn sắp xếp công việc cho Trí Đạc, điều này khiến cho ông bất ngờ.
"Đúng vậy, vị trí mới là . . . . ." Phạm Đế Tư cong môi cười lần nữa."Trợ lí đặc biệt cho cháu."
Quản gia Khâu nghe vậy sửng sốt. Này. . . . . ."
"Từ hôm nay trở đi, cậu ấy không phải là quản gia nhỏ của nhà họ Phạm, cũng không giúp cháu xử lý công sự lặt vặt nữa, ở công ty cậu ấy phải có một gian phòng làm việc riêng, tất cả quyết sách của cậu ấy cũng trực tiếp do cháu chịu trách nhiệm, hơn nữa mỗi đơn hàng đàm phán thành công, con cũng cho cậu ấy phần lời là năm phần trăm." Phạm Đế Tư nói xong cao hứng. "Với năng lực của Trí Đạc, con muốn cậu ấy có thể nhanh chóng một mình phụ trách công việc, hơn nữa thu nhập sau này của cậu ấy, con muốn để cho Thiên Thiên trải qua cuộc sống giàu có không phải là việc khó, bác Khâu, người có nhận thức được không? Con để cho Trí Đạc vào công ty là vì nghĩ cho tương lai Thiên Thiên."
Mới là lạ, thật ra thì anh đã sớm muốn lừa gạt Trí Đạc đến công ty giúp anh, đây chẳng qua là cơ hội mà thôi, hơn nữa anh còn lập tức ký hợp đồng với Trí Đạc, để tránh cô với dượng nham hiểm cướp người.
Nhưng mà, coi như bọn họ tới giành, Trí Đạc cũng vẫn là người của anh, ha ha ha!
"Thiếu gia, chuyện này. . . . . ." Tại sao ông có cảm giác bị thiếu gia lừa gạt?
"Cho nên bác Khâu, người cũng đừng phản đối bọn họ nữa." Phạm Đế Tư thành khẩn nói: "Dù sao Trí Đạc cũng chịu trách nhiệm với Thiên Thiên nhà chúng cháu! Cũng không thể ăn xong rồi liền phủi mông đi, ngài nói có đúng không?"
"Cái gì?!" Quản gia Khâu trợn to mắt."Trí Đạc nó. . . . . . Nó. . . . . ." Ông không nghĩ tới con trai đã cùng biểu tiểu thư phát triển tới quan hệ thân mật như vậy.
"Bác Khâu cũng không muốn cháu trai của ngài lưu lạc bên ngoài chứ?" Phạm Đế Tư cố ý nhấn mạnh vào nhược điểm dễ thấy nhất ở người già.
"Cháu trai!" Giọng điệu quản gia Khâu khàn khàn hét lên, ôi trời! Cháu trai. . . . . . Tim ông cũng muốn bay lơ lửng.
"Đúng vậy, cháu trai." Phạm Đế Tư cười trộm liên tiếp."Cháu có việc đi trước, bác Khâu, chúng ta hôm nào tán gẫu tiếp."
Khi Phạm Đế Tư xoay người rời đi đi tới hành lang thì liền nhìn thấy Trí Đạc lấy ánh mắt "thật phục cậu" nhìn anh.
"Gian thương."
Phạm Đế Tư nhướn lông mày."Cho tới bây giờ tôi chưa từng phủ nhận."
Nghe anh trả lời như vậy, Trí Đạc không khỏi bật cười.
"A, cậu cười!" Phạm Đế Tư nhìn không chớp mắt, lần đầu anh thấy Trí Đạc cười.
Thật kỳ lạ!
Khi anh cười trên mặt sẽ xuất hiện hai má lúm đồng tiền, lập tức, gương mặt nghiêm túc của anh liền dịu dàng giống như người con trai trẻ tuổi, đẹp trai khiến cho tâm người xúc động.
Phạm Đế Tư vô cùng hoài nghi, em họ Thiên Thiên của anh chính là bị nụ cười của anh ta hạ gục.
"Thiếu gia đúng là người tinh quái." Trí Đạc lắc đầu bật cười, hành động của thiếu gia khiến cho anh nghĩ đến Thiên Thiên, tinh ranh như nhau, bọn họ không hổ là anh em họ tình cảm cực tốt.
"Cuộc sống lạc thú, cậu sớm muộn sẽ biết." Phạm Đế Tư vỗ vỗ bờ vai của anh sau đó rời đi.
Trí Đạc hít một hơi thật sâu, mới bước vào trong đại sảnh đối mặt với cha.
"Cha." Anh nhẹ nhàng kêu một tiếng.
"Con lại đây." Vẻ mặt quản gia Khâu đã không còn nghiêm túc nữa, hai tay ông run rẩy, kín đáo giao phó, "Hãy đối xử tốt với biểu tiểu thư."