Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 37 : Truyện full 3 Tổng tài kế vị Quản Gia

Bởi vì cha cô không cam lòng Trí Đạc để cho anh Đế Tư đưa đi, đơn giản chỉ cần anh phụ trách một công việc, mặc dù là phụ trách công việc nhỏ, nhưng lượng công việc trên tay lại nhiều đến mức khiến cho người ta muốn khóc, cô thật oán hận những công việc này cướp đi thời gian rảnh rỗi của anh.

Rõ ràng anh có thể không mệt như vậy, để cho cô có một cuộc sống hậu đãi, liều mạng thức đêm tăng ca, nhìn thấy vậy cô thật đau lòng.

"Em là phù dâu lại chạy loạn lên sao?" Nhìn bộ lễ phục màu xanh dương trên người cô, thiết kế thấp ngực lộ ra nửa bầu ngực duyên dáng của cô, mặc dù chiều dài lễ phục đến mắt cá chân, nhưng lại xẻ cao đến bắp chân, anh vừa nhìn liền đỏ mắt.

Trí Đạc trầm giọng chất vấn: "Tại sao mặc lộ liễu như vậy?" Nếu như anh biết cô chọn lễ phục phù dâu là kiểu dáng này, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô mặc bộ lễ phục này xuất hiện trước mặt khách khứa.

"Câu dẫn anh đó!" Thiên Thiên quyến rũ cười với anh một cái."Như thế nào, tiên sinh, có động lòng không?" Cô vén làn váy lên, lộ ra hai đùi trắng nõn thon dài.

"Như em muốn." Anh ôm cô, động tình mà hôn sâu môi cô đang cười.

Xa cách quá lâu, đối với tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ mà nói đây là cực hình.

Nụ hôn xa cách tình cảm mãnh liệt, hôn, căn bản mà nói nụ hôn tương tư bị biến chất.

Thiên Thiên thở hổn hển, chống đỡ cái trán của anh, hơi thở không yên hỏi: "Anh còn phải trở lại bên trong không?"

"Không, cha anh sẽ xử lý chuyện về sau." Anh giống cô cũng hổn hển thở, dọc theo đường quai xanh khêu gợi của cô một đường hôn đến phần tròn trịa lộ ra ngoài kia.

Aizz! Tính nhẫn nại của anh quả là kém đi rồi.

"Vậy thì tốt quá." Thiên Thiên hào hứng.

"Còn em? Không vào đón hoa cô dâu?" Anh vừa hôn vừa hỏi.

"Không muốn, hiện tại em chỉ muốn ở cùng với anh." Thiên Thiên to gan đề nghị."Đi tới phòng anh, được không?"

Trí Đạc bật cười."Chỉ có phòng anh mới không bị quấy rầy, dĩ nhiên được."

"Nhưng em có một vấn đề nam giải." Thiên Thiên muốn nói lại thôi: "Anh có thể giúp em giải quyết không?"

"Vấn đề khó khăn gì?"

"Chân em nhũn ra rồi, không động đậy được, anh ôm em." Cô bị anh hôn toàn thân như nhũn ra, đầu gối cũng không chống đỡ nổi.

Trí Đạc nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó cười ha ha.

"Không thành vấn đề, việc rất nhỏ." Anh ôm lấy eo cô, còn tay nhỏ bé của cô như rắn nước ôm cổ anh, sau đó anh sải chân, đi về phòng nhỏ phía sau cách xa nhà chính.

Nơi đó là phòng của anh, giờ phút này trong đại sảnh tiếng người ồn ào, không ai sẽ chú ý bọn họ biến mất mà tìm kiếm bọn họ, cái bọn họ cần là một không gian riêng an tĩnh không bị quấy rầy.

"Gì? Không thấy Trí Đạc và Thiên Thiên?" Phạm Đế Tư mặc áo bành tô màu trắng, vóc người cao lớn cho nên càng thêm xuất sắc, hấp dẫn sự chú ý.

Anh vừa tán gẫu xong với khách hàng quay lại bên cạnh Ninh Nhi, kỳ quái sao ngay cả phù dâu Thiên Thiên cũng không trông thấy.

"Thiên Thiên nói cô ấy muốn đi hóng mát một chút, mà Trí Đạc đi tìm cô ấy quay lại đón hoa cô dâu em ném." Ninh Nhi cười nói.

Phạm Đế Tư kinh ngạc trợn to mắt."Cái gì? Em để cho Trí Đạc đi tìm Thiên Thiên quay lại?"

"Đúng vậy, có cái gì không đúng sao?" Ninh Nhi kỳ quái hỏi.

"Không có gì không đúng." Phạm Đế Tư khẽ mỉm cười."Chẳng qua, anh nghĩ em không cần chờ Thiên Thiên trở lại mới ném hoa cô dâu, cô ấy nhất định không tới đón."

"Tại sao?!" Ninh Nhi trợn to mắt.

"Bởi vì căn bản con bé sẽ không trở lại." Phạm Đế Tư nhướn lông mày, nháy mắt với bà xã."Trí Đạc ở cùng với con bé."

"À. . . . . ." Ninh Nhi biết, hiểu ý cười một tiếng."Cũng tốt, dù sao gần đây bọn họ cũng không có thời gian hẹn hò."

Phạm Đế Tư khẽ mỉm cười, anh dĩ nhiên biết, bởi vì không may, anh đúng là một trong đầu sỏ khiến bọn họ không thể hẹn hò, ha!

Ở bên này đại sảnh bắt đầu ném hoa cô dâu, phái nữ chưa lập gia đình túm tụm giành nhau, khách quý tham gia tiệc đứng tại chỗ trêu đùa nhau.

Còn ở bên kia, trong phòng nho cách nhà chính nhà họ Phạm không xa, đang trình diễn tiết mục ham muốn kích tình.

Ánh trăng xuyên thấu qua ô cửa sổ, Trí Đạc cởi lễ phục khiến cho người ta ham muốn trên người Thiên Thiên ra, kinh ngạc ở dưới lễ phục không mảnh vải che thân.

Anh ném lễ phục đi, lấy tư thế hổ vồ nhào vào người cô, âm thầm dặn lòng, tuyệt đối không thể để cho cô mặc trang phục thiếu vải như vậy, chính là muốn khiến cho người ta phạm tội mà!

Mà bây giờ, anh đang thỏa mãn nhìn thấy, mãnh liệt mà phạm tội . . . . . .