Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 33 : Người trẻ tuổi
"Nói thật hay, làm em rể tôi cũng đâu phải là chuyện đơn giản như vậy."
Giọng nói này. . . . . . Thiên Thiên kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Phạm Đế Tư cười như không cười đi về phía bọn họ.
"Anh Đế Tư. . . . . ."
Tại sao anh tới lúc này? Hơn nữa. . . . . . Anh tới làm gì? Thiên Thiên có dự cảm không tốt.
"Bác Khâu nói rất đúng." Phạm Đế Tư gật đầu khen."Muốn làm bạn trai của Thiên Thiên nhà chúng ta, không có gia sản là không được, tiền lương hiện tại của Trí Đạc sợ rằng không nuôi nổi Thiên Thiên nhà chúng ta đó." Anh tố khổ.
Nghe vậy, Thiên Thiên lập tức nghiêm mặt, anh căn bản là tới náo loạn, bác Khâu đã rất khó thông qua, anh còn ở bên cạnh quạt gió thổi lửa.
"Anh Đế Tư, làm sao anh lại nói như vậy?!"
"Anh đều nói thật, ngay cả Trí Đạc cũng không cách nào phản bác." Phạm Đế Tư khẽ mỉm cười.
Thiên Thiên nổi giận, quay đầu nhìn về phía Trí Đạc, lại phát hiện vẻ mặt anh khác thường, trong lòng không khỏi rùng mình một cái.
Thiếu gia sẽ không nói lời như thế, Trí Đạc vô cùng khẳng định, hơn nữa anh ở bên cạnh thiếu gia lâu như vậy, tính cách của thiếu gia anh cũng rất rõ, đối với chuyện anh ta tố khổ, đả kích, nói lời hà khắc..., tuyệt đối không phải là chuyện thiếu gia sẽ làm.
Anh ta nhất định có âm mưu.
"Cậu cho rằng chuyện đơn giản như vậy? Quá ngây thơ rồi!" Phạm Đế Tư kì quái cười một tiếng.
Thấy nụ cười kia Trí Đạc đã biết —— anh ta quả nhiên có âm mưu!
"Ngay cả thiếu gia cũng nói như vậy, mày còn muốn nói điều gì?" Quản gia Khâu thấy thiếu gia cũng bày tỏ ý kiến, ám hiệu con trai một chút.
"Con tuyệt đối sẽ không buông tay." Đây là câu duy nhất anh nói.
"Tại sao cậu không buông tay?" Phạm Đế Tư gây sự chất vấn.
"Vì tôi yêu Thiên Thiên."
Phạm Đế Tư cười lạnh một tiếng."Tình yêu có thể tạo ra cơm ăn được sao? Cậu chu cấp nổi cuộc sống hậu đãi cho Thiên Thiên sao?"
"Tôi sẽ cho cô ấy trải qua cuộc sống giống như trước đây." Anh tự tin nói.
"Cậu làm sao?" Phạm Đế Tư tiếp tục tra hỏi.
"Cái này phải hỏi thiếu gia ngài." Trí Đạc phản kích trở lại, nhìn thẳng vào anh.
Hai người đàn ông này cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không chịu yếu thế đem ánh mắt dời đi.
"Hai người các anh. . . . . ." Thiên Thiên gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp gáp không biết phải làm thế nào hóa giải hai người đàn ông này đột nhiên đối địch.
"Thiếu gia. . . . . ." Ngay cả quản gia Khâu cũng không hiểu tại sao tình hình sẽ trở nên như thế, tại sao bọn họ giống như hai đầu bò đực tràn đầy địch ý với đối phương vậy? Không phải là đang nói chuyện tốt sao?
"Bác Khâu, nếu như bác không phản đối..., chuyện này để cho cháu xử lý, được không?" Phạm Đế Tư hỏi ý kiến quản gia Khâu.
"Vâng" Thiếu gia cũng lên tiếng, ông cũng không xen vào.
"Hai người các cậu đi theo tôi." Phạm Đế Tư nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Thiên Thiên mặc dù mù mờ, nhưng vẫn đi theo.
Khi cần thiết, cô sẽ liều lĩnh đấu tranh với anh Đế Tư, chắc chắn sẽ!
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào vậy?" Thiên Thiên chống nạnh, đỏ mặt tía tai đối với Phạm Đế Tư ngồi ở phía sau bàn đọc sách, gào lên với Phạm Đế Tư đang bày ra vẻ mặt hứng thú.
"Em chưa bao giờ biết anh là người đáng ghét như vậy, bảo bọn em tới làm gì đây? Anh muốn làm cái gì nói nhanh một chút có được hay không? Anh nghĩ rằng thời gian bọn em rất nhiều sao?" Cô còn phải nghĩ biện pháp thuyết phục bác Khâu đồng ý cho bọn họ qua lại, không thể tốn thời gian ở đây được.
"Hỏa khí lớn như vậy làm cái gì đấy?" Phạm Đế Tư không nhanh không chậm nâng tách cà phê lên khẽ nhấp một ngụm.
Aizz! Quả nhiên vẫn là cà phê Trí Đạc pha hợp khẩu vị của anh.
"Em tức giận như vậy. . . . . ." Thiên Thiên rất muốn giơ ngón giữa lên với vị anh họ mà cô vẫn yêu quý này, nhưng mà giáo dục tốt khiến cho cô không thể làm ra loại chuyện thô lỗ như vậy," Người khiến cho em tức giận là anh đó!"
Thiên Thiên nằm mơ cũng không nghĩ đến, anh Đế Tư luôn luôn thương yêu cô, thế nhưng lúc này lại ngáng chân cô!
Bác Khâu đã phản đối, từ sau khi Trí Đạc nói ra chuyện bọn họ đang quen nhau, ông ấy vẫn không có sắc mặt tốt hơn, nhưng mà nếu như anh Đế Tư vào lúc này có thể giúp bọn họ nói một hai câu, bác Khâu có lẽ sẽ dịu đi, sẽ không có tình trạng như bậy giờ, nhưng hết lần này tới lần khác anh muốn đổ thêm dầu vào lửa, ném đá theo những lời đó.
"Thế nào? Sợ không ai thèm lấy sao?" Phạm Đế Tư mỉm cười nói.
"Anh Đế Tư, anh nói gì vậy?!" Thiên Thiên không thể nhịn được nữa mà hét to lên.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô làm chuyện không giống chuyện mà khuê nữ nhà giàu có thể làm —— đó là hét lên với anh họ.
"Thiên Thiên, anh tin tưởng thiếu gia, hơn nữa, anh nghĩ em hiểu lầm anh ấy." Trí Đạc ôm lấy Thiên Thiên, nhẹ giọng trấn an."Em tỉnh táo một chút, chẳng lẽ em không phát hiện thái độ của thiếu gia Đế Tư rất khác thường?"
Nghe anh nói như thế, lúc này Thiên Thiên mới phát hiện thái độ của anh họ rất lạ.
Anh Đế Tư không phải loại người sẽ lấy thân phận địa vị ỷ thế hiếp người, cộng thêm anh ấy luôn luôn coi Trí Đạc là anh em ruột của mình, không có lý nào lại nói những lời chê bai anh kia, trừ phi. . . . . .
Thiên Thiên nghĩ thông suốt, cô cảnh giác nhìn nụ cười quỷ dị của Phạm Đế Tư, để tránh anh lại làm trò gian xảo.