Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 36 : Truyện full 2 Tổng tài kế vị Quản Gia

Nghe vậy, Trí Đạc không khỏi nhíu mày, không nghĩ tới cha lại dễ mềm lòng như vậy."Con nhất định."

"Dù sao con cũng phải chịu trách nhiệm với người ta."

"Con hiểu."

Hai cha con rơi vào khoảng không im lặng.

Thật lâu, quản gia Khâu mới thông cổ họng mở miệng, "Các con định lúc nào kết hôn?"

Quá nhanh mà! Trí Đạc mở to mắt nhìn."Con định đợi Thiên Thiên tốt nghiệp sẽ tính tiếp."

"Đúng chứ? Có thể không kịp hay không. . . . . ." Quản gia Khâu tự mình lẩm bẩm.

"Cái gì không còn kịp nữa?" Anh không hiểu hỏi.

"Con làm chuyện tốt gì trong lòng mình tự hiểu." Quản gia Khâu tức giận trách cứ.

Trí Đạc nhớ lại vừa rồi thiếu gia nói chuyện với cha, không khỏi mắng thầm trong lòng, cái người luôn luôn khôn khéo kia nói dối cha, hơn nữa còn là lời nói dối sứt sẹo như vậy.

Anh còn không hiểu phải tránh thai sao?

Nhưng mà theo như cái này thì, cha anh cực kì vui vẻ mong muốn được ôm cháu.

"Cha, người quá suy nghĩ rồi, thời gian ngắn như vậy con nghĩ người chưa thể lên chức ông được đâu." Lúc này Trí Đạc còn dám đùa giỡn cha nữa.

"Vậy thì tốt." Vẻ mặt quản gia Khâu rất phức tạp, tuy là thở phào nhẹ nhỏm, nhưng lại có chút mất mác.

Trí Đạc khẽ mỉm cười."Nhưng con nghĩ cũng có thể sẽ không quá lâu." Anh trở về phải hỏi Thiên Thiên, định khi nào sẽ để cha anh lên chức ông đây, dĩ nhiên không phải là hiện tại, anh chỉ hỏi trước cho tương lai thôi.

Trí Đạc sau khi thấy cha nghe anh nói câu nói kia, vẻ mặt mặc dù vẫn nghiêm túc như cũ nhưng mang theo chút mừng rỡ.

"Chuyện của mấy đứa trẻ tuổi các con các con quyết định, cha không quản." Quản gia Khâu bỏ lại những lời này sau đó xoay người đi, còn lại Trí Đạc đứng ở đại sảnh nhìn bóng lưng ông đi xa.

Anh nhất định là nhìn lầm rồi, tại sao bước chân của cha thoạt nhìn có chút nhẹ nhàng?

A! Có lẽ là nội tâm ông cao hứng, nhưng ông kìm nén đã quen, nhất thời không cách nào đem tâm tình biểu hiện ra.

Trong phút chốc, anh hiểu được tâm trạng của cha . . . . . .

Đèn thủy tinh lung linh treo ngược ở phía trên trần đại sảnh, phát ra màu vàng chói mắt, các khách mời trang phục dự tiệc lộng lẫy, tốp năm tốp ba cười nói, uống sâm banh thượng đẳng và rượu vang lâu năm được người hầu bàn đưa tới, hoặc là thưởng thức chút thức ăn đầu bếp nhà họ Phạm tỉ mỉ chế biến tinh xảo.

Hôm nay là ngày Phạm Đế Tư cùng La Ninh Nhi kết hôn, hôn lễ long trọng mà đơn giản khiến cho chính thương giới coi trọng, rối rít tới trước chúc mừng cô dâu chú rể, càng chờ mong thế hệ thứ tư nhà họ Phạm ra đời.

Khâu Trí Đạc thân là trợ lý đặc biệt của Phạm Đế Tư, từ lúc anh bắt đầu tiếp nhận chức vị này, Phạm Đế Tư liền giao cho anh cái nhiệm vụ lớn này —— hôn lễ của đại thiếu gia nhà họ Phạm, anh tự mình chuẩn bị, kế hoạch, trừ danh sách khách mời và áo cưới anh không nhúng tay vào, quá trình từ đồ ăn cơ bản đến nghi thức, đều là một mình anh ôm lấy mọi việc .

Tiệc cưới này mặc dù đơn giản, lại hết sức tinh tế, Trí Đạc yêu cầu sự hoàn hảo, ngay cả thức ăn hôm nay cũng là do anh bàn bạc cùng với đầu bếp hơn một tuần lễ mới quyết định, làm cho buổi tiệc hôm nay thật hoàn hảo.

Từ vẻ mặt của các khách mời có thể nhìn ra, Trí Đạc biết anh thành công.

"Trí Đạc, hôn lễ này cậu làm được tốt như vậy, chờ đến phiên cậu có thể hoàn mỹ hơn hiện tại hay không?" Khách mời tò mò hỏi.

Tin tức Trí Đạc qua lại với đã truyền ra ngoài, không còn là bí mật, tất cả mọi người tò mò anh là con rể tương lai nhà họ Dương, khi nào thì sẽ rước công chúa nhà họ Dương về nhà?

"Đó là dĩ nhiên." Trí Đạc nói như điều dĩ nhiên."Hôn lễ của mình dĩ nhiên phải hoàn mỹ hơn."

"Đúng không? Vậy tôi mong đợi hôn lễ của cậu đó!" Khách mời cười ha ha vỗ vỗ vai anh.

Trí Đạc ở bên trong đại sảnh đi dạo, thỉnh thoảng chào hỏi khách hàng có quan hệ làm ăn, ngay cả chính phủ cao cấp anh cũng có qua lại, nhưng mà. . . . . . Sao anh đi đi lại lại trong đại sảnh không dưới mười lần, cũng không thấy Thiên Thiên?

Hôm nay cô không phải là phù dâu sao? Sao lại chạy đi như vậy.

"Thiếu phu nhân, Thiên Thiên đâu?"

"Gọi mình Ninh Nhi nha!" Ninh Nhi mặc bộ váy cưới lụa trắng xinh đẹp bĩu môi, không vui sửa lại."Sao cậu không thay đổi được cách gọi như thế chứ?"

"Đây là thói quen nhiều năm, tôi rất khó đổi." Ngay cả thiếu gia nhiều lần muốn anh gọi cậu ấy Đế Tư, anh cũng không mở miệng được.

Trừ lúc bọn họ vì công việc mà cãi nhau, anh vô cùng tức giận gọi tên đầy đủ của thiếu gia, mà lúc này thiếu gia cũng sẽ không nhường anh, hai người luôn là long trời lỡ đất.

Ninh Nhi mở to mắt."Cô ấy nói không khí trong đại sảnh không tốt, muốn đi vườn hoa hóng mát một chút, cậu đi gọi cô ấy về đây đi, chút nữa bọn mình muốn ném hoa cô dâu cho cô ấy."

"Tôi đi tìm cô ấy." Trí Đạc vừa biết Thiên Thiên ở trong vườn hoa, lập tức xoay người đi tới phòng bếp, mở cửa ngầm ra, dọc theo hành lang đi tới vườn hoa.

Ở trong vườn hoa ngập tràn mùi hương hoa tường vi nồng nàn, Trí Đạc đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của Thiên Thiên.

Đột nhiên, lông mao trên lưng dựng đứng, trực giác phía sau có người, anh xoay người muốn chế ngự đối phương, nhưng mùi thơm quen thuộc xông tới khiến cho anh thu hồi thế tấn công, đổi chặt thành ôm.

"Anh quá bận rộn nha." Thiên Thiên dùng giọng oán trách nói."Hơn nửa ngày cũng không trông thấy anh."

Thật ra thì đã một tuần cô không nhìn thấy anh.

Kể từ khi anh theo sự sắp xếp của anh họ, làm việc trong công ty nhà họ Phạm, anh liền bận rộn, mỗi ngày đều cùng anh họ tăng ca đến một hai giờ sáng, hại cô và Ninh Nhi đều bị chồng ruồng bỏ.

Bọn họ sau khi trở về từ Anh, chưa từng hẹn hò, ngay cả hai ngày cuối tuần nghỉ ngơi anh cũng bận rộn công việc, thật là tức chết cô.