Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 31 : Ngọt ngào

"Nếu như có chỗ con có thể giúp một chút, con nhất định sẽ giúp." Trí Đạc cam kết giọng nói chân thành tha thiết.

"Thật tốt quá!" Dương phu nhân gật đầu mỉm cười với anh." Trí Đạc, về sau coi đây là nhà mình, không cần câu nệ." Bà nghiễm nhiên mang dáng vẻ mẹ vợ.

"Mẹ, người cướp người với anh Đế Tư , anh ấy sẽ tức giận." Thiên Thiên linh cảm nói.

"Con rể của mẹ giúp mẹ có cái gì không đúng?" Dương phu nhân hùng hồn nói.

Thiên Thiên mặt đỏ lên."Chúng con còn chưa kết hôn."

"Trước khi kết hôn chia sẻ một chút thì sao? Con cứ hẹp hòi như vậy, vậy là con đau lòng ta và cha con ngược đãi chồng tương lai của con sao?" Dương phu nhân hài hước chuyển chủ đề.

"Con đâu có nói như vậy." Thiên Thiên đỏ mặt tía tai phản bác.

"Mẹ thấy là con sợ thời gian hẹn hò của con với Trí Đạc bị rút ngắn đi!" Hiểu con gái không ai bằng mẹ, Dương phu nhân liếc một cái liền đoán trúng tâm tư của con gái.

"Mẹ!" Bị mẹ nói trúng , Thiên Thiên đỏ mặt giống như tôm luộc chín.

"Đừng gọi nữa, hôm nay con gọi mẹ mấy lần rồi? Ngay cả một câu trọn vẹn cũng không nói ra được." Dương phu nhân lắc đầu thở dài."Thiên Thiên, con động một chút là xấu hổ như vậy, nhìn thấy quản gia Khâu con phải làm sao đây?"

Nghe thấy Dương phu nhân nói như thế, trái tim Trí Đạc chấn động, chân mày không tự chủ nhíu lại.

Trước khi lên đường đến Anh, lời dặn dò của cha vẫn còn nói ở bên tai, muốn anh nhìn rõ bổn phận của mình, bọn họ không với cao được tới nhà họ Phạm, nhà họ Dương.

"Quản gia Khâu cái gì cũng tốt, chính là quá lạc hậu, quá ngoan cố, nói với ông ấy ba mươi mấy năm, ông ấy vẫn kiên trì làm tròn chức trách quản gia ở nhà họ Phạm, nhà họ Phạm không ai có thể làm người hầu trừ ông ấy." Dương phu nhân nói lời này một chút cũng không giả.

Ở nhà họ Phạm, thế hệ trước nể trọng ông, tín nhiệm ông, giống như cha bà, chính là đã coi quản gia Khâu thành con trai ruột mà đối đãi, nhưng quản gia Khâu lại luôn đem bốn chữ "Lễ không thể bỏ" này treo trên môi.

Người trẻ tuổi coi ông ấy là trưởng bối mà tôn kính, ngay cả Đế Tư cũng chưa từng nói nặng lời với quản gia Khâu, còn kính trọng gọi ông một tiếng bác Khâu.

Mà bà, coi quản gia Khâu thành anh trai mà tôn trọng.

Nhưng mà ông quá lạc hậu, tôn sùng một bộ khuê cao (*) mà tổ tiên lưu lại, cũng thế kỷ hai mươi mốt rồi, vẫn còn tuân thủ cả đời làm nô, quan niệm cả đời là đầy tớ.

(*) khuê cao : ý nói là một bộ phân cao thấp trong nhà danh gia vọng tộc, phân cao thấp chủ tớ ý

"Không nghĩ tới sao, cửa ải khó thật ra không nằm ở chỗ chúng ta, " Dương phu nhân kì quái cười một tiếng."Mà là quản gia Khâu."

"Không thể nào, bác Khâu luôn luôn rất thương con, ông ấy cũng sẽ không. . . . . ." Lần này ngay cả Thiên Thiên cũng không xác định quản gia Khâu sẽ phản đối hay không nữa.

"Ông ấy nhất định sẽ phản đối." Trí Đạc càng cau chặt chân mày hơn, anh khẳng định cha tuyệt đối sẽ không đồng ý anh qua lại với Thiên Thiên, thậm chí sẽ buộc anh chia tay với Thiên Thiên, đây là tình trạng khiến anh không thấy vui nhất.

Nếu như. . . . . . Đánh một trận có thể khiến cho cha đồng ý, như vậy anh nguyện ý đau da thịt lần này, từ sau khi anh mười tám tuổi không còn bị cha nghiêm khắc dạy dỗ, nhưng anh hoài nghi, làm vậy có thể khiến cha bớt giận thật không?

"Này. . . . . . Vậy làm sao bây giờ?" Thiên Thiên vẻ mặt buồn thiu nhìn anh.

"Yên tâm." Trí Đạc nắm chặt tay nhỏ bé lành lạnh của cô, an ủi cô."Tất cả giao cho anh."

"Vâng." Cô tin tưởng gật đầu một cái, cười với anh.

Thật là ngọt ngào, quả nhiên, con gái lớn không dùng được, Dương phu nhân lắc đầu một cái.

Hi vọng bọn họ có thể được quản gia Khâu đồng ý, mặc dù đó là một nhiệm vụ bất khả thi.

Tóm lại, chúc hai đứa may mắn!

☆ ☆ ☆

Bộ vest vừa người là ủi cẩn thận tỉ mỉ, lưng thẳng, ánh mắt quản gia Khâu sắc bén săm soi công nhân làm vệ sinh sửa sang lại, ông xoi mói xem xét mọi vật mọi cảnh trên dưới nhà họ Phạm, không cho phép có bất kỳ điều gì không hoàn mỹ, ngay cả hạt bụi cũng không được bỏ qua.

"Cha." Trí Đạc đi tới bên cạnh cha, cung kính nói, "Con đã trở về."

Quản gia Khâu quay đầu liếc anh một cái, gật đầu một cái, lên tiếng, "Trở lại là tốt rồi."

"Con có việc phải nói cho cha." Ánh mắt Trí Đạc lạnh lùng nhìn thẳng vào cha, trên mặt không sợ hãi chút nào.

Quản gia Khâu mặt không chút thay đổi, lại dùng ánh mắt ý bảo anh nói, nhưng Trí Đạc không nói gì lại thêm ánh mắt không muốn nói công khai tin tức bị bàn luận, khiến cho ông khẽ nhíu mày, ngay sau đó rất nhanh khôi phục.

"Con muốn nói gì?"

Trí Đạc không trả lời vấn đề của cha, chỉ xoay người sải chân rời đi.

Quản gia Khâu một bụng nghi ngờ, nhưng hoàn toàn không có biểu lộ ở trên mặt, xoay gót chân, đi theo sau con trai ra đại sảnh.

Hai cha con vừa đi ra khỏi đại sảnh, nhóm người giúp việc phụ trách vệ sinh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Một ngọn núi băng ở bên cạnh áp lực đã rất lớn rồi, hai ngọn núi băng đồng thời xuất hiện, hại bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một chút, chỉ sợ bị mắt lạnh của cha con bọn họ đảo qua.

Nhưng mà hôm nay thái độ của quản gia Khâu nhỏ không giống anh ta mọi khi, mọi người châu đầu ghé tai lẫn nói nhỏ.

Nhóm người nhà họ Phạm gọi quản gia Khâu và quản gia Khâu nhỏ để phân biệt hai cha con.

Thật muốn biết cha con bọn họ có chuyện gì tốt để nói, nhưng mà tất cả mọi người rất rõ ràng, từ trên xuống dưới nhà họ Phạm chuyện của người nào cũng có thể tám chuyện, chỉ là chuyện của hai cha con bọn họ một chút cũng không thể nói, cho nên mọi người vẫn là chấp nhận tiếp tục công việc quét dọn chưa xong.

Hai người đi ra đại sảnh, lướt qua hành lang thật dài, đi tới vườn hoa trang hoàng đẹp đẽ, dừng lại trước một gốc cây cao vút chọc trời, cây cổ trăm năm um tùm tươi tốt.