Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 34 : Con muốn nói
Anh Phạm Đế Tư thường thường làm chuyện ra ngoài dự đoán mọi người, cũng như cô lúc đầu không ngờ tới cô chỉ là lần đầu tiên mang Ninh Nhi đi tham gia yến hội nhà họ Phạm mà thôi, anh họ đáng sợ của cô lại để mắt tới người ta, ngắn ngủn mấy ngày mò lên giường Ninh Nhi, lừa gạt cô ấy về tay.
Thật ra thì cô biết là có nội tình, nhưng cô cố ý lựa chọn bỏ qua. . . . . .
"Không hổ là Trí Đạc, hiểu rõ mình như vậy." Phạm Đế Tư vui mừng gật đầu.
"Anh Đế Tư, anh muốn cái gì?" Thiên Thiên cảnh giác hỏi.
"Anh không muốn cái gì, chẳng qua là đang phiền não cuộc sống sau này của em."
"Có cái gì phiền não?" Thiên Thiên không cảm thấy đây là cái vấn đề lớn gì.
"Phải không? Coi như em có thể chịu được cuộc sống bận rộn đó, nhưng chưa chắc Trí Đạc có thể chịu được."
"Không sai, tôi không thể nhẫn nhịn được." Trí Đạc đồng ý lời của anh.
Nếu anh lựa chọn quen Thiên Thiên, anh đã có điểm thông suốt.
Thật ra thì có không ít chủ công ty trẻ tuổi bày tỏ với Thiên Thiên, nhưng cô ấy không đáp lại, bất kể điều kiện đối phương có tốt thế nào, gia sản có xứng đôi với cô ra sao, đại tiểu thư cô không muốn chính là không muốn, nhưng hôm nay cô bỏ qua cuộc sống hậu đãi, lựa chọn qua lại chịu khổ cùng một quản gia nho nhỏ như anh, người xem kịch vui dĩ nhiên không ít.
Dĩ nhiên anh biết Thiên Thiên có thể chịu khổ, nghị lực lúc cô ở Anh anh đã thấy, nhưng anh vẫn đau lòng, hơn nữa không muốn cô trở thành trò cười cho xã hội thượng lưu .
Nhất định sẽ có rất nhiều người tò mò về cuộc sống cô quen anh có thể xinh đẹp quyến rũ như trước hay không, cho nên anh cho Thiên Thiên , chỉ có thể là cuộc sống tốt hơn so bây giờ, mà không thể kém hơn nữa, đây là quyết tâm của anh.
"A Đế." Ninh Nhi vẻ mặt ngái ngủ lim dim mở cửa đi vào.
" Ninh Nhi!" Thiên Thiên trợn to hai mắt, nhìn bụng Ninh Nhi đã khẽ nhô lên."Bụng của cậu đã to lên rồi!"
"Thiên, cuối cùng cậu đã trở lại." Ninh Nhi oán trách nói, "Cậu đi Anh bao lâu mình cũng từng đó không ra khỏi cửa, mình ở nhà thật nhàm chán."
"Ninh Nhi, sao em tỉnh rồi?" Thấy Ninh Nhi đi về phía mình, Phạm Đế Tư mềm lòng, dịu dàng ôm cô ngồi lên đùi.
"Bởi vì anh thật ồn ào." Cô oán giận trợn mắt nhìn đầu sỏ đắc tội quấy nhiễu cô ngủ một cái, "Anh ở đây gây khó khăn cho Trí Đạc và Thiên Thiên sao?"
"Anh không có." Phạm Đế Tư lập tức giơ hai tay lên thề.
"Rõ ràng là có." Thiên Thiên nhỏ giọng nói thầm.
"Thiên Thiên nói có." Ninh Nhi ngẩng đầu trừng anh một cái."Mặc dù trêu Trí Đạc rất vui, nhưng anh không thể luôn bắt nạt anh ấy."
"Được rồi, lần tới khi anh trêu cậu ấy sẽ chờ em cùng đi."
"Cũng được." Ninh Nhi hài lòng gật đầu một cái.
Trí Đạc bị đoạn hội thoại của đôi vợ chồng này hại anh dở khóc dở cười.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, nói rõ dụng ý của các người đi."
"Trí Đạc, thật ra thì đối với cậu mình vẫn có kế hoạch khác." Phạm Đế Tư quỷ quyệt cười một tiếng.
Vừa rồi, vị dượng thúi hoắc kia gọi điện thoại khoe với anh, nói Trí Đạc sẽ là con rể tương lai của ông, cho nên ông muốn mang người đi!
Đùa gì thế! Người của Phạm Đế Tư anh đâu thể dễ dàng bị mang đi như vậy, do cô, dượng lợi dụng việc Trí Đạc yêu Thiên Thiên, trước hết anh sẽ cho Trí Đạc kí khế ước bán thân, kỳ hạn là cả đời, ha ha ha, cả đời đó. . . . . . Nghe rất tuyệt vời, chỉ cần nghĩ đến gương mặt dượng đỏ lên vì tức giận, anh thật hào hứng mà.
Quá tốt, anh tuyệt đối sẽ không thua người khác.
"Kế hoạch?" Trí Đạc cau mày, trực giác kế hoạch của thiếu gia nhất định sẽ không thú vị, ít nhất đối với anh mà nói.
"Đúng vậy, mình cũng cảm thấy A Đế sắp xếp rất tuyệt nha!" Ninh Nhi cười nói.
Đều là nhân tài, vật tốt phải biết tận dụng, sắp xếp như vậy dĩ nhiên được khen ngợi.
"Sắp xếp cái gì vậy?" Thiên Thiên tò mò hỏi, bây giờ cô không hiểu nổi Ninh Nhi và anh Đế Tư trong hồ lô bán cái loại thuốc gì?
"Sắp xếp ổn thỏa, giao cho A Đế đi! Thiên, mình hỏi cậu, sang năm chúng ta tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp cậu muốn làm gì?" Ninh Nhi hỏi.
"Mình à, mình muốn mở một quán cà phê nho nhỏ, loại quán cà phê ngồi ngoài trời ý...." Thiên Thiên híp mắt cười nói, trong đầu nghĩ xem nên bố trí quán cô muốn làm sao cho tiện nghi.
"Cậu biết pha cà phê sao?" Ninh Nhi hoài nghi, ngay cả đun nước sôi cô cũng không làm được, làm sao có thể biết pha cà phê?
"Trí Đạc sẽ từ từ dạy mình, mình tin tưởng thầy giỏi sinh trò tốt, mình nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy." Thiên Thiên đối với kỹ thuật pha cà phê của mình hoàn toàn có niềm tin.
"Oa! Không nghĩ tới mới đi Anh một tháng, cậu đã có kế hoạch cho tương lai rồi." Ninh Nhi không khỏi kinh ngạc trước sự thay đổi của bạn tốt.
"Dĩ nhiên rồi! Còn cậu? Sau khi tốt nghiệp cậu muốn làm cái gì?" Thiên Thiên tò mò hỏi.
"Ở cữ." Ninh Nhi bực mình trả lời."Tại sao ngày sinh dự tính lại đúng thời điểm đó? Ghét!"
Thiên Thiên không khỏi bật cười."Cậu sẽ phải đi trách cha đứa nhỏ tại sao không chọn tốt thời gian." Cô nháy mắt ra hiệu ám chỉ.
"Ừa, vậy mình cũng hi vọng Trí Đạc chọn thời gian đúng một chút, để tránh cậu đến lúc đó sẽ oán trách không thôi giống mình bây giờ." Ninh Nhi mặt không đỏ hơi thở không gấp phản kích trở lại.
Aha! Lúc này đổi thành khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Thiên đỏ hồng.
"Ninh Nhi thối!" Dĩ nhiên Thiên Thiên hiểu Ninh Nhi chỉ là cái gì, đáng giậnghê tởm! Cái bà bầu xấu xa này.
"Cái này xin thiếu phu nhân yên tâm." Trí Đạc nắm bả vai của Thiên Thiên."Tôi không phải là người lỗ mãng như vậy."
Anh có nề nếp quen rồi! Chỉ là lời anh nói có ý khác, không phải là nói Phạm Đế Tư là một người lỗ mãng sao?
Phạm Đế Tư nghe ra anh ám chỉ, không khỏi lắc đầu bật cười, Trí Đạc nói móc người ta, đúng là làm cho người ta không nghĩ tới.