Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 32 : Sủng nịnh
"Con muốn nói gì?"
Trí Đạc mấp máy môi, đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của cha, anh thở dài một hơi, mở miệng chậm rãi nói: "Con có chút lo lắng về tương lai."
"Lo lắng?" Quản gia Khâu híp mắt lại."Lời này của con là có ý gì?" Khẩu khí của ông trở nên nghiêm nghị, bởi vì con trai lo lắng không ra sao.
Chỉ có người không xác định được mục tiêu của mình, mới có thể cảm thấy hoang mang.
Mà không có mục tiêu chính là người này bị lệ thuộc, không có chủ kiến và không có thành công, ở trong mắt của ông, đây chính là đáng coi khinh không cách nào tha thứ.
"Cha, con có ý trung nhân rồi, cũng qua lại với nhau rồi."
Nghe vậy, quản gia Khâu trân trối nhìn."Bạn gái?"
"Đúng vậy." Trí Đạc gật đầu thừa nhận.
Thật là ngoài ý muốn mà, ông cho là con trai độc nhất cả đời này sẽ là một người độc thân, không nghĩ tới một chuyến từ Anh trở về, anh đã có đối tượng qua lại, cuối cùng ông cũng yên tâm.
Vốn là bởi vì anh nói lo lắng mà tức giận, bây giờ nghe anh nói quen bạn gái, lửa giận trong lòng kia nhất thời biến mất.
Thì ra là bởi vì quen bạn gái mà cảm thấy lo lắng, điểm này ông có thể lý giải.
"Tại sao lo lắng?" Ông quan tâm hỏi.
"Con cảm thấy giữa chúng con có khó khăn nặng nề." Trí Đạc đơn giản nói.
"Có người phản đối?"
"Là có người mãnh liệt phản đối." Trí Đạc mở miệng nói lời thấm thía. "Nói con cùng cô ấy không xứng với nhau."
"Không xứng với nhau?" Quản gia Khâu cau mày."Thế nào là không xứng với nhau?"
"Chênh lệch thân phận." Trí Đạc nhìn sâu vào đáy mắt cha mình.
Kì lạ thật!
Trí Đạc nói lòng vòng, không nhắc tới trọng điểm, lại nghe thấy mỗi điều đều là trọng điểm. . . . . . Đợi chút, ông bỏ quên cái gì?
Nó lo lắng, nó và bạn gái gặp khó khăn nặng nề, hơn nữa có người mãnh liệt phản đối bọn họ qua lại, bởi vì thân phận bọn họ không xứng với nhau. . . . . .
Tổng hợp tất cả trọng điểm anh nói, quản gia Khâu có dự cảm xấu.
"Ý trung nhân của con là ai?" Ông phát hiện ông bỏ quên điểm trọng tâm này, Trí Đạc cũng không nói cho ông biết gia sản bối cảnh bạn gái, lại trực tiếp nói rõ tình yêu của bọn họ bị phản đối, anh không nói, chứng tỏ bạn gái của anh cũng là người ông quen biết.
Trí Đạc không lên tiếng, chẳng qua là đem tầm mắt chuyển sang hành lang.
Vốn là Thiên Thiên núp ở phía sau cây cột thấy ám hiệu của anh, khẽ thò đầu ra, mang theo nụ cười ngọt ngượng ngùng đi tới bên cạnh Trí Đạc, thân mật ôm cánh tay của anh, lễ độ kêu một tiếng, " Bác Khâu, đã lâu không gặp."
Quản gia Khâu thấy biểu tiểu thư xuất hiện ở trước mắt, suy sụp một chút, cũng lập tức hiểu ra xảy ra chuyện gì.
"Cô!"
"Cha, đây chính là bạn gái con, Dương Thiên Thiên."
"Ta cho là ta đã nói qua với con!" Quản gia Khâu kìm nén mà xúc động gầm nhẹ.
"Bác Khâu, người có phải không thích con hay không?" Thiên Thiên xụ mặt xuống."Con biết khi còn bé con rất không hiểu chuyện, nhưng bây giờ con đã sửa lại."
"Biểu tiểu thư, cái này không liên quan đến cô." Ông an ủi Thiên Thiên.
"Vậy tại sao người phải tức giận chứ?" Thiên Thiên không hiểu hỏi. "Nếu bác Khâu quý con, vậy con không được qua lại với Trí Đạc sao?"
"Biểu tiểu thư, cô là cành vàng lá ngọc mà!"
"Thiên kim tiểu thư cũng là người mà!" Thiên Thiên cảm thấy rất khổ sở. "Làm sao người còn gọi con là biểu tiểu thư chứ? Gọi con Thiên Thiên chứ." Loại cảm giác này quá giống Trí Đạc trước kia, cô rất không thích.
"Cha, tại sao người phản đối vậy?" Trí Đạc không hiểu hỏi.
"Con còn dám hỏi." Bây giờ tâm trạng của quản gia Khâu đối với con trai độc nhất chỉ có thể hình dung bằng hai chữ tức giận. "Nhà họ Phạm đối với chúng ta ân trọng như núi, làm sao con có thể làm ra chuyện như vậy ."
"Con cũng không bội tình bạc nghĩa." Trí Đạc biện hộ cho mình." Con sẽ chịu trách nhiệm với Thiên Thiên."
"Mày lấy cái gì chịu trách nhiệm?" Quản gia Khâu sắc bén nói."Mày lấy cái gì chăm sóc biểu tiểu thư? Mày có cái loại năng lực đó sao?"
Lời của cha giống như một cái tát, hung hăng đánh vào mặt anh.
"Cứ cho là mày tiếp nhận huấn luyện quản gia từ Anh, cộng thêm thân phận vệ sỹ khiến cho tiền lương quản gia của mày tăng cao, nhưng mày cho là chỉ bằng tiền lương của mày có thể cho biểu tiểu thư cái dạng cuộc sống gì?"
Cha nói không sai, Cứ cho là tiền lương của anh có thể khiến cho Thiên Thiên trải qua cuộc sống dư dả hơn so với người bình thường, nhưng so với cuộc sống bây giờ của cô, thật là kém quá xa.
Mà anh, không cho phép mình cho cô cuộc sống quá kém, anh thân là nam nhi đại trượng phu, hắn chưa bao giờ phủ nhận mình có ý tưởng đại nam nhân.
"Nhưng mà con không quan tâm mà!" Thiên Thiên vội vã nói."Con một chút cũng không để ý những thứ kia."
"Nhưng mà Trí Đạc để ý." Quản gia Khâu hiểu rõ con trai của mình.
"Không sai." Trí Đạc gật đầu một cái, anh vô cùng quan tâm anh có cho cô một cuộc sống tốt đẹp hay không, nhưng anh tin tưởng, bằng năng lực của mình anh tuyệt đối chu cấp nổi, nhưng cha lại không cho là như vậy.
"Vậy mày còn dám qua lại với biểu tiểu thư!" Quản gia Khâu cáu kỉnh trách cứ."Muốn làm bạn trai biểu tiểu thư, mày cũng phải có bản lĩnh kia, cho nên tao tuyệt đối không đồng ý." Ông hiểu được bày tỏ lập trường của ông.