Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 10 : chú ý của anh

Màu xám tro lịch sự, màu đen quá anh tuấn, hai cái áo đều có điểm nổi bật riêng, cô thật thích, nhưng mà nếu như mua hai cái áo này nữa, tình hình kinh tế của cô sẽ rất eo hẹp, sáu ngàn bảng Anh là số tiền hai người bọn họ có để chi tiêu trong hai tháng này, ở nước Anh chi phí đắt đỏ muốn dùng sáu ngàn bảng Anh trải qua cuộc sống, sẽ rất cực khổ.

Hôm qua đã đưa Trí Đạc hai ngàn bảng mua thức ăn, hiện tại cô lại tốn một đống. . . . . . Rốt cuộc có nên mua hay không đây?

Thiên Thiên lần đầu tiên trong đời vì tiền mà phiền não như thế, cô bây giờ mới biết cô trước kia trải qua có nhiều sung sướng, cuộc sống giàu sang, cô chưa bao giờ từng vì chuyện tiền nong mà do dự như vậy, hôm nay, cô vì thích mua quần áo cho con trai mà cô được nếm qua cảm giác kỳ diệu khó mà giải thích.

"Thế nào?" Trí Đạc không biết cô thỉnh thoảng cau mày, vẻ mặt thỉnh thoảng cười khổ là vì cái gì, chẳng lẽ là bởi vì tưởng tượng bộ dạng anh mặc những bộ quần áo này sẽ khó coi sao ?

"Không có gì, tôi chỉ là đang suy nghĩ bộ dạng anh mặc quần áo này mà thôi." Rất tuấn tú! Nhìn rất đẹp, cho nên trái lo phải nghĩ một hồi, cô vẫn là cắn răng nhịn đau mua.

Kêu người bán tính tiền, trả tiền xong, đem túi lớn quần áo giao cho anh xách, Thiên Thiên mới nghĩ tới cuối cùng đã xong, lúc này mới phát hiện anh đang đi đôi giày da đen bóng loáng, cô không khỏi sửng sốt.

Nếu như quần áo anh mặc đều là tây trang, như vậy, đôi giày duy nhất anh mang, chỉ có một đôi giày da đen dưới chân này, cô có thể lý giải được.

Bọn họ vì đoạn đường này mà tiết kiệm tiền, nhất định sẽ cố gắng xài ít tiền không kêu taxi mà đi bộ, anh sẽ cần một đôi giày thoải mái.

Mua cho anh những thứ mà người thợ làm không tốt đã thật xin lỗi anh, cũng không thể vì tiết kiệm tiền mà tùy tiện mua một đôi giày, cho nên, cô kéo Trí Đạc đi dạo có chút không nhịn được, đi tới quầy hàng của một nhãn hiệu thể thao nổi tiếng.

Anh cho là cô muốn mua đồ cho cô, liền lơ đễnh theo vào cửa hàng, nhưng dáng vẻ xuất sắc của anh cùng thân hình cao lớn vừa đi vào trong cửa hàng, lập tức khiến các nhân viên cửa hàng cùng các khách hàng chú ý.

"Này, anh thích màu gì?" Cô ở trước mặt anh vẫy tay một cái, cười hỏi. "Màu lam hay là màu đen?"

"Màu xám tro." Anh nghĩ một đằng trả lời một nẻo.

    

"Ừm, tôi cũng nghĩ vậy." Thiên Thiên cao hứng xoay người chạy vào trong cửa hàng, kề tai nói nhỏ với nhân viên cửa hàng.

Cho đến khi nhân viên cửa hàng cầm mấy hộp giày đi về phía anh, lịch sự mời anh ngồi xuống thử giày, Trí Đạc lúc đó mới biết, cô muốn mua giày cho anh.

Giờ mới thấy rõ, chỗ đồ cô mua đều có liên quan đến anh, dù là áo, quần đến bây giờ là giày, rõ ràng là cô nói muốn mua đồ, rồi lại là vì anh mà mua. . . . . .

Anh bị cô làm cho hồ đồ, nghĩ ngợi cô tại sao muốn chăm sóc cho anh, thậm chí quan tâm như vậy?

"Quả nhiên là màu xám tro đẹp mắt, đôi này có chặt quá không?" Cô ngồi xổm xuống, lấy ngón trỏ đè xuống ngay trước đôi giày anh đi, xem giày có vừa chân anh không."Nè, anh đứng lên đi vài bước xem, xem đi đứng có thoải mái hay không." Cô ôm đầu gối cười nhìn anh, khích lệ anh đi mấy bước.

Anh theo lời đứng dậy đi vài bước, bước chân nhẹ nhàng làm cho người ta liếc thấy đôi giày này không hề mang lại sự khó chịu cho anh.

"Đôi này đi." Sau khi Thiên Thiên quyết định liền đi đến quầy, sau khi nghe giá tiền cô sửng sốt một chút, nhưng không có suy tính nhiều hơn nữa liền lấy tiền trong ví ra trả.

Nhìn qua cô một chút mà chợt giật mình sững sờ, Trí Đạc lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua cô nói chi phí khoảng thời gian này chỉ có sáu ngàn bảng Anh, không đủ thì cô sẽ đi làm kiếm tiền đi đường.

Ngày hôm qua cô mới cầm hai ngàn bảng Anh đưa cho anh, nói là tiền mua thức ăn, anh nói cho cô biết chi tiêu của anh, khi trở lại xin Phạm Đế Tư là được, nhưng cô kiên trì, anh cũng không từ chối.

Cô dùng một phần phí sinh hoạt, chỉ để mua đồ cho anh . . . . . .

"Tốt lắm, xong rồi, chúng ta trở về đi thôi!" Mang đôi giày thể thao mới được gói lại từ nhân viên cửa hàng, cô vui vẻ lên tiếng.

"Còn cô? Đồ của cô còn chưa mua mà?"

"Tôi sao? Cô chỉ chỉ mình, cười nói: "À. . . . . . Những thứ đó, tôi nghĩ ở trên đường tôi có thể từ từ mua, không cần vội!" Cô lấy nụ cười vô cùng sáng lạn che giấu nội tâm lo lắng của mình.

"Là cái này phải không?" Anh rõ ràng thấy cô viết danh sách đồ cô muốn mua gồm một áo sơ mi dài tay, một cái quần soóc cùng giày thể thao, nhưng vừa rồi cũng không thấy cô vì mình mua thêm bất kỳ một cái nào, mà

ngay cả hành động chọn lựa cũng không có."Áo sơ mi của cô đâu?"

"Tôi có mang đến mà, tôi có bốn cái đủ để thay đổi." Cô nói xong có chút chột dạ.

"Quần soóc đâu?" Anh tiếp tục chất vấn.

"London nắng to, mặc quần soóc nhất định sẽ đen chân tôi, đến lúc đó trở về Đài Loan mặc váy cũng không đẹp cho nên tôi quyết định không mua." Cô càng nói càng cảm giác lời nói dối của mình thật kém quá.

"Được, vậy giày thể thao của cô đâu?"

"Tôi có giày lười mà, mang giày thật là khủng khiếp nha, nếu lúc xuống tàu điện ngầm bị người dẫm lên nhất định sẽ đau chết." Cô lè lưỡi một cái, làm ra vẻ sợ hãi.

Thế nào mà tất cả đồ cô muốn mua cho bản thân lại có cả đống thiếu sót vậy?

"Vậy mua kem chống nắng đi, cô cũng biết năm nay khí hậu khác thường, mùa hè Châu Âu nóng đến phát sợ, cũng nên vì mình mua một tuýp kem chống nắng đi, cô không phải sợ bị đen sao?”

Mùa hè năm nay, London còn xuất hiện quảng cáo quạt máy, điều này thật khiến người ta không tránh khỏi ngạc nhiên.

"Hôm qua khi giúp cô xếp lại hành lý không thấy mĩ phẩm dưỡng da của cô đâu." Con gái ra khỏi nhà không phải đều là túi lớn bọc nhỏ sao? Thế nào hành lý của cô ấy lại ít vậy? Cái này bỏ đi, cô ấy thế nhưng chỉ đem một lọ sữa rửa mặt, so sánh với làn da được che chắn ở Đài Loan ba ngày trời, lần này cô ấy tới Anh không khỏi giống học trò nghèo .

"Kem chống nắng?!" Thiên Thiên kì quái lên tiếng.