Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 8 : bắt nạt anh
"Vậy tôi được coi là cái gì?" Trí Đạc hỏi ngược lại, "Quản gia kiêm vệ sỹ, tôi đi theo cũng không có khác gì." Anh trần thuật sự thật.
"Anh ư. . . . . . Anh không giống mọi người." Cô đỏ mặt trả lời.
Bởi vì cô thích anh, cho nên anh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, aizz! Khó trách Ninh Nhi nói cô là người con gái hào phóng, nếu để cho anh Đế Tư biết cô thuê cái gọi là "Ký túc gia đình", khẳng định anh không thể không lột da các cô.
Câu trả lời của cô làm anh muốn ngã ngửa.
Anh không giống người khác? Là không giống nhau ở chỗ nào?
Anh muốn hỏi rõ ràng, nhưng trực giác nói cho anh biết, không thể hỏi, tuyệt đối không thể hỏi!
Nhưng mà. . . . . . Anh không hiểu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của cô.
Tại sao anh lại cảm thấy bộ dạng gương mặt cô đỏ hồng thật đáng yêu, thật đáng yêu làm sao?
Này. . . . . . Đây là cái tình huống gì vậy?
Cứ như vậy, anh mang một bụng khó hiểu, ở trên ghế sa lon miễn cưỡng được xưng tụng là phòng khách vượt qua đêm thứ nhất ở Anh cùng với kẻ thù truyền kiếp Dương Thiên Thiên.
Từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên sống chung hòa bình vào ban đêm.
Thiên Thiên có phần yêu thích đối với Trí Đạc, sau đó phát hiện khả năng bếp núc của anh cao siêu, lại nhiều thêm một phần kính trọng.
Buổi sáng cô tỉnh ngủ thì đã nhìn thấy anh ôm đầy túi thức ăn bước vào cửa nhà, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng trăm lần không đổi, không cho cô sắc mặt tốt, ngay cả câu "Chào buổi sáng"cơ bản cũng lười mở miệng.
Dù sao cô cũng quen với sự lạnh lùng của anh, cô nhún nhún vai, đi vào trong phòng tắm rửa mặt, đợi cô ra khỏi phòng tắm thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn đã nấu xong.
Hương tỏi bánh bao kết hợp cùng với mùi thơm nồng của bơ bắp, một phần trứng ốp nếp xinh xắn cùng chân giò hun khói, thức ăn đơn giản tản ra mùi thơm mê người, màu sắc đẹp đẽ làm cho người ta phải mắt chữ O mồm chữ A.
"Đây là bữa ăn sáng sao?" Cô cảm động nhìn Trí Đạc.
"Ăn thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời.
"Cám ơn!" Thiên Thiên nghe anh nói, liền lập tức ngồi ở trước bàn ăn, cầm nĩa lên hai tay tạo thành chữ thập, cầu nguyện xong mới cẩn thận cắt phần trứng ốp nếp ra —— nước lòng đỏ trứng theo vết cắt tràn ra, cô cầm một miếng bánh bao tỏi nướng mềm dính chút nước trứng lên, há miệng cắn. . . . . .
"Ăn thật ngon nha." Cô cảm động muốn rơi nước mắt.
Tại sao có thể ăn ngon như vậy chứ? Đây là lần đầu tiên Trí Đạc nấu ăn cho cô, ăn thật ngon nha.
Đối với sự nhiệt tình ca ngợi của cô, anh chỉ khẽ cúi đầu, không tiếng động lui xuống.
Thái độ lạnh lùng của anh khiến cho Thiên Thiên đau lòng, cô lẳng lặng nhìn dáng người cao lớn của anh ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn, khẽ thở dài.
Anh còn chưa chịu chấp nhận cô, còn phân rõ ranh giới chủ tớ như vậy, cô thật muốn nói cho anh biết cô thật sự thích anh, nhưng cũng không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào. . . . . . Chỉ sợ đến lúc đó là lấy mặt lạnh dán vào mông người ta.
Lắc đầu một cái, ý nghĩ trong đầu làm dao động ý chí, cô lên tinh thần, lộ ra nụ cười đẹp nhất, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: "Này, sáng sớm anh đi đâu vậy?"
"Chợ." Anh ngắn gọn trả lời.
"Quanh đây có chợ sao?" Cô có chút kinh ngạc.
Lúc đầu thuê phòng cũng không hỏi kĩ chủ nhà, không nghĩ tới có chợ, xem ra cô cũng tìm được nơi tiện nghi.
"Khúc quanh chỗ ngõ hẻm là thấy được."
"Như vậy anh rất sớm đã ra cửa sao?"
"Ừ." Anh ngắn gọn kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.
Cô chán nản cắn bánh bao, đầu óc đảo quanh thật nhanh, muốn nói cái gì đó đánh vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
"À. . . . . . Anh ra ngoài sớm như vậy, chưa ăn sáng phải không?" Cô thật vất vả mới thốt ra một câu.
Trí Đạc nghe vậy thân hình cứng đờ.
Cô đang quan tâm anh? Anh không nghe nhầm chứ?
"Anh nhất định chưa ăn đúng không?" Thiên Thiên thật cao hứng mình tìm đúng đề tài rồi, cô nhẹ nhàng linh hoạt mà đứng lên đi về phía anh, một tay ôm cánh tay tráng kiện của anh, kéo anh đến trước bàn ăn ngồi xuống, không có chú ý tới vẻ mặt anh từ nghiêm túc đột nhiên chuyển thành khiếp sợ, sau cùng là bất động.
"Cùng nhau ăn đi, mau ăn." Cô cầm một miếng bánh lên nhét vào trong tay anh, cười duyên thúc giục anh mau ăn, bộ dáng ân cần giống như cô vợ nhỏ mới cưới.
Đây nhất định là ảo giác! Trí Đạc âm thầm tự nói với mình, không nên bị dáng vẻ dịu dàng ngụy trang của cô lừa gạt, cô chỉ vì sau này hung hăng nhạo báng anh, nên giờ mới đối xử tốt với anh.
An tĩnh ăn cơm, động tác lúc ăn của Trí Đạc cũng có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, giống với tính cách của anh, nghiêm túc giống như ông cụ non.
Cô cau mày, nhìn tư thế ăn cơm của anh giống như lễ nghi quy phạm được miêu tả, cảm thấy nhức đầu.
Tại sao anh lại ép buộc mình như vậy? Rõ ràng chỉ có hai người bọn họ ở chung, không có người khác, sao không thể thoải mái một chút? Tại sao anh lại muốn gò bó mình như vậy chứ, ngay cả lúc ăn cơm cũng không buông bỏ?
Nhìn lại cách ăn mặc của anh một chút, đồng phục chính thức màu đậm, phẳng phiu, anh ở trong phòng nhỏ đơn sơ một tháng không tới năm nghìn đồng tiền Đài Loan, bên trong không gian lớn khoảng mười lăm mét vuông cùng giường đôi chen lấn, hai người ngồi ghế sa lon, một màn hình TV cũ, một gian phòng tắm cùng phòng bếp với bàn ăn nhỏ.
Hoàn cảnh đơn sơ như vậy, thậm chí có thể nói là hỏng bét, thấy thế nào cũng cảm thấy trang phục của anh không hợp với nơi này.
"Này, tôi hỏi anh nhé, hai tháng này anh tính mặc loại quần áo gì vậy?" Cô không nhịn được hỏi.