Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 7 : Ngay cả cười

 

"Hiện tại?" Cô bị cái câu kia hại tức điên rồi, cái gì gọi là một chút thông minh cũng không có? Ninh Nhi còn nói cô có dũng khí! Thật là quá đáng. "Đi ngủ!"

Nói xong, cô tức giận mà ôm túi thể thao đeo sau lưng đi tới bên giường, vén mở chăn bông lên —— dĩ nhiên không tránh được bị bụi bặm làm cho ho khan gần chết, sau đó chui vào trong ổ chăn tràn đầy mùi nấm mốc.

Trí Đạc ngoài ý muốn thấy cô không hô to gọi nhỏ với anh, không thượng cẳng tay hạ cẳng chân với anh, cô. . . . . . Anh không thể không thừa nhận sự thật này, cô, đã không còn là thiên kim điêu ngoa ngày trước.

Cô không ngồi khoang hạng nhất, không ở tại khách sạn London xa hoa, cũng không vừa vào cửa liền sai khiến quét dọn phòng ở, ngay cả nghe anh ác ý phê bình cũng không giận dữ, chỉ là trốn vào trong chăn mà hờn dỗi.

Không biết tại sao, hành động này của cô làm cho anh không khỏi buồn cười.

Cười? Anh cũng biết cười?! Trí Đạc kinh ngạc phát hiện, khóe miệng của mình thoáng nâng lên.

Đã bao lâu rồi anh chưa cười? Dường như là từ khi lên mười anh bắt đầu đi theo cha học tập công việc quản gia, anh cũng không còn cười nữa.

Thật là kỳ lạ, trước kia cô luôn khiến anh giận đến mức muốn bóp chết cô, bây giờ khi nghe những thứ kế hoạch tự mình du lịch hoang đường kia của cô xong cùng nhìn thấy cô đang buồn bực hờn dỗi ở trong ổ chăn thì không tự chủ được mà cảm thấy buồn cười.

Anh lắc đầu một cái, khẽ thở dài.

Đi về phía chiếc giường duy nhất bên trong phòng, anh vén cái chăn lên, nhìn Thiên Thiên co rúc ở trong.

"Anh làm gì nữa thế!" Cô hung dữ trợn mắt chất vấn.

"Quét dọn." Giọng điệu anh lạnh nhạt, không hờn không giận, nhẹ nhàng đem cô ôm lấy ngồi vào một bên ghế, tiếp theo động tác nhanh nhẹn mà lột khăn trải giường ra đi tới phòng tắm.

Cũng may, nơi này có máy giặt quần áo, anh đem khăn trải giường, vỏ gối đều ném vào trong máy giặt quần áo giặt sạch, bắt đầu tìm kiếm tất cả đồ điện, đồ dùng bên trong phòng có thể sử dụng được hay không. 

Tủ lạnh còn tốt, nhưng phải rửa sạch, bên trong còn một miếng bánh bao không biết năm nào tháng nào đã bị thiu, như vậy có thể thấy được, phòng này đã lâu không có người ở.

Quạt gió hư, sửa một chút còn dùng được, TV thoạt nhìn rất cũ kỹ, nhưng có vẻ cũng không tệ lắm, ghế sa lon mặc dù bị phá hư, vải vẫn còn tốt, anh còn có thể may may vá vá một chút là dùng được.

Tóm lại —— xem ra là Dương đại tiểu thư cô may mắn, thuê được một phòng ở tiện nghi, xung quanh phần tử phức tạp ra vào, nhưng trong phòng mọi thứ còn có thể sử dụng, khi cô tiết kiệm tính toán, điều này làm cho cô tiết kiệm chi tiêu không ít.

Có phòng bếp chính là chuyện tốt, hai người nấu không hao phí bao nhiêu tiền, cái này có thể coi là điều khiến đại tiểu thư cô đắc ý.

"Anh ở đây bận rộn cái gì đó?" Thiên Thiên nhìn anh rất bận rộn, tò mò đi theo anh tới ban công.

Trí Đạc quay đầu lại nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Phơi chăn bông."

"Oh! Có cần tôi giúp một tay không?" Mặt cô mong ngóng nhìn anh.

"Cô muốn làm cái gì?" Anh hỏi ngược lại.

"Cái gì cũng được." Cô hăng hái nói.

"Làm chuyện cô biết làm đi."

"Được!" Thiên Thiên cao hứng trả lời, vừa mới xoay người, đột nhiên lại như nghĩ đến cái gì liền quay đầu lại."Này, tôi cái gì cũng không biết, anh. . . . . . Anh dạy tôi được không?" Cô đáng thương mà lôi kéo vạt áo anh.

Nhìn bộ dáng cô đáng thương. . . . . .

"Tới đây." Anh xoay người đi tới trước cái bồn rửa chén trong phòng bếp nhỏ, nhìn đống chén bát trong bồn bên cạnh cô."Rửa chén, có thể không?"

Thiên Thiên đầu lắc giống như trống bỏi, rất rõ ràng mà nói cho anh biết, cô không biết.

Quả nhiên là thiên kim đại tiểu thư, Trí Đạc thở dài.

"Nhìn này, rất đơn giản, đứa trẻ con ở nhà trẻ cũng biết."

Lại ám chỉ cô so với người bạn nhỏ ở nhà trẻ không bằng rồi, thật quá đáng! Cô dẩu môi, nhìn anh rửa một ít chén bát đầy bụi bặm, sau đó đón lấy, thử nghiệm lần đầu làm chuyện nhà trong đời.

Một thiên kim đại tiểu thư chưa từng động tay quét dọn lại cùng mình dọn dẹp, còn gì oán hận đây?

Trí Đạc thật không đành lòng, nhiều lần muốn gọi cô để đó không cần làm, hơn nữa thấy cô không cẩn thận đánh vỡ một cái đĩa, hốt hoảng ngồi xuống tìm mảnh vỡ mà ngón tay bị cứa, anh suýt nữa liền hô to, bảo cô không nên cử động .

Nhưng vẻ mặt của cô hiện giờ quá nghiêm túc, khiến anh không đành lòng ngăn cản, chỉ có thể mặc cho cô tiếp tục làm việc nhà vốn không phải là sở trường của cô .

Bận rộn cả ngày, hai người đang phân công cố gắng quét dọn —— mặc dù Thiên Thiên là càng giúp càng bận rộn, nhưng cuối cùng vẫn quét dọn xong.

Đem chăn bông to được giặt sạch phơi nắng nhét vào vỏ chăn trải ra bằng phẳng lên giường, công việc cuối cùng cũng hoàn thành.

Cô kinh ngạc nhìn cảnh tượng rực rỡ hẳn lên, có chút không thể tin được, căn phòng sáng sủa sạch sẽ hiện tại lại chính là căn phòng lúc trước tối tăm, ẩm ướt lại bụi bặm.

"Thật là tốt quá! Oa a ——" cô hưng phấn cả người nhào vào giữa đệm giường, ôm chăn bông ở trên giường lăn lộn, bộ dáng mười phần trẻ con.

Nhưng quét dọn xong, vấn đề chân chính mới xuất hiện.

Trí Đạc giờ mới phát hiện, trong cái phòng này chỉ có một cái giường đôi.

"Lúc cô thuê căn phòng này, không nghĩ đến vấn đề có người ở cùng?"

Cả căn phòng không có chỗ nào ngăn cách, chỉ có phòng tắm là có cửa ngăn, phòng khách, giường, phòng bếp, chỉ liếc một cái cũng thấy không sót thứ gì, như vậy quá không an toàn rồi!

"Tôi không nghĩ đến có người đến ở cùng." Thiên Thiên trả lời rất có ý tứ.