Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 6 : cẩn trọng
"Tự mình đi du lịch, sao có thể xa hoa như vậy?" Cô khẽ mỉm cười, "Cái này cũng là một cách trải nghiệm cuộc sống mà, anh nói có đúng không?"
"Cô thích là tốt rồi." Đối với lý luận của cô, anh không dám có ý kiến.
Máy bay cất cánh, bay về phía thành phố đắt đỏ nhất nước Anh - London.
Trí Đạc nhắm mắt lại, không muốn cả quãng đường bay đến mấy chục giờ này cùng cô mắt to trợn mắt nhỏ, vì vậy anh giả vờ ngủ say, thế nên không chú ý tới nụ cười quỷ quyệt trên mặt cô.
Còn có chuyện ngạc nhiên lớn hơn ở Anh chờ anh đó, chờ anh tỉnh lại, anh sẽ biết. . . . . .
☆ ☆ ☆
Gian phòng mờ mờ, rèm cửa sổ ẩm ướt, giường cùng vật dụng cũ trong nhà thoạt nhìn không cảm thấy ấm áp, còn có vòi nước hỏng đang tí tách chảy, vừa đi vào gian phòng này, Trí Đạc liền nhíu mày, trong không khí tản ra mùi nấm mốc làm cho anh vô cùng không hài lòng.
"So với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều rồi." Thiên Thiên tiện tay bỏ hành lý ở cạnh cửa, chạy tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời lập tức chiếu vào bên trong phòng, mọi thứ cũng theo đó mà sáng lên.
Cô mở cửa sổ ra, hít một hơi thật sâu – ừ, không khí London cũng chẳng tốt hơn Đài Bắc chút nào.
"Hel¬lo!" Hộ gia đình đối diện tòa nhà lên tiếng chào hỏi Thiên Thiên.
"Hel¬lo! Nice ¬to meet y¬ou." Cô cười ngọt ngào đáp lại người con trai trẻ tuổi của tòa nhà đối diện.
"Hey! Girl, where¬ are y¬ou from?"
"Tai¬wan. . . . . ." Thiên Thiên hưng phấn tán gẫu một chút cùng đối phương.
Mắt nhìn cô bé đó ở trước cửa sổ đang hăng say tán gẫu, nhìn lại một chút hoàn cảnh hỏng bét đến không thể hỏng bét hơn nữa trước mắt này, Trí Đạc đột nhiên cảm thấy thật đau đầu.
Hiện tại là tình huống gì đây? Đại tiểu thư cô ấy cũng nên giải thích với anh một chút chứ nhỉ?
Gương mặt anh bình tĩnh, im lặng đến bên người cô, khiến cho người đàn ông trẻ tuổi kia đang định hẹn cô đi uống cà phê mà cấm khẩu.
"Your hus¬band?"
Thiên Thiên cười nhưng không nói, chưa trả lời cho đối phương.
Bây giờ không phải, nhưng trong lòng cô hy vọng có thể là vậy.
"Tôi muốn hỏi cô." Trí Đạc trầm mặt, dùng ánh mắt sắc bén đánh lùi người đàn ông đang muốn tiến thêm một bước theo đuổi kia.
"Ừ, anh hỏi gì?" Cô xoay người, rời khỏi cửa sổ đi tới cạnh cửa, nhấc hành lý của mình, ngồi xuống ghế sa lon.
Cô ngồi xuống, ghế sa lon lập tức bụi bay đầy trời, khiến cho cô liên tục ho khan.
"Căn phòng này thật cũ kỹ, khụ khụ. . . . . ." Cô vừa ho khan vừa cười.
"Không sai, cô còn biết căn phòng cũ kỹ." Anh nghiêm túc ngẩng mặt lên."Ngay cả thang máy cũng cũ đến mức phát ra tiếng cọt kẹt, sao cô lại tìm loại phòng ở như vậy?"
"Bởi vì rẻ chứ sao!" Cô đúng lý hợp tình mà trả lời, "Một tháng chỉ có ba trăm bảng Anh, nơi này là mười lăm mét vuông, so với trong tưởng tượng của tôi tốt hơn nhiều." Dĩ nhiên , đại tiểu thư cô đối với nơi này rất hài lòng.
"Bởi vì rẻ ?!" Trí Đạc không hiểu.
Đại tiểu thư cô sẽ quan tâm tiền thuê phòng nhiều ít?
"Lần này một mình tới Anh du lịch, dự tính của tôi không nhiều lắm, tiền thuê phòng một tháng ba trăm bảng Anh gồm tiền điện nước, cộng thêm tiền vé xe du lịch cần thiết, tiền ăn cơm, tiền thuê, tôi tính sơ sơ, sẽ không đủ tiền, dự tính của tôi là hai tháng tiêu sáu ngàn bảng Anh, hơn nữa thẻ tín dụng của tôi cùng chi phiếu du lịch cũng không có mang theo, cho nên tôi sẽ đi làm để kiếm tiền đi đường." Cô hăng hái nói xong ngẩng cao đầu, mà Trí Đạc nghe xong thì sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Ý của cô là nói, cô tới Anh, trên người không mang đủ tiền, ngay cả thẻ tín dụng và chi phí du lịch cũng không mang?" Anh nén giận hỏi.
"Tôi có mang tiền mà, chỉ là có thể không đủ dùng mà thôi." Cô giải thích.
"Cô ở đây giở trò quỷ gì? !" Anh không nhịn được quát.
Thiên Thiên sợ bịt lấy lỗ tai, nhỏ giọng ấm ức nói: "Tôi chỉ muốn thử xem cuộc sống tự lập như thế nào . . . . ."
"Một cô gái như cô lại dám loạn như vậy." Trí Đạc càng nghĩ càng tức giận.
Cô có nghĩ tới hay không, ở thành phố London vật giá đắt đỏ này, tại sao có thể có nhà ở cho thuê tiện nghi như vậy?
Là bởi vì nhà cửa cũ kỹ, phần tử phức tạp ra vào, cô là một cô gái trẻ tuổi đến từ đất khách sống tại nơi này, sẽ khiến cho bao nhiêu người quyết tâm dòm ngó? Cô có vì an nguy của mình mà suy nghĩ qua hay không?
"Tôi đâu có một mình làm loạn? Tôi vốn là muốn dẫn Ninh Nhi cùng đi với tôi mà!"
Vốn là hai nữ sinh các cô mạo hiểm hành trình đi đến Anh, kết quả bởi vì Ninh Nhi có bầu mà cô phải đi một mình.
"Cô tìm Thiếu phu nhân cùng đi?!" Trí Đạc trừng lớn mắt.
Anh rốt cuộc biết tiếng lòng của thiếu gia rồi, cũng hiểu được nguyên nhân khiến thiếu gia lo lắng như vậy.
Cô gái này, cô ta. . . . . . Đơn giản là ngu ngốc!
"Cũng sắp tốt nghiệp, muốn để lại chút tưởng nhớ của tuổi trẻ chứ sao." Thiên Thiên vô tội nói.
Kỉ niệm tuổi trẻ? Sợ là cô chết trước khi nhớ lại đó!
"Một chút thông minh cũng không có." Anh không nhịn được lên tiếng.
"Anh nói cái gì?" Cô nheo mắt lại, hai tay chống hông trừng anh.
Trí Đạc không trả lời, con ngươi thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
"Hiện tại cô định làm gì?"