Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 5 : quản gia

"Cha nói xong rồi, con lên đường cẩn thận." Quản gia Khâu cũng không biết nên nói thêm gì nữa, nói quá nhiều ngược lại sẽ lại khiến con trai sinh nghi thôi.

Nếu mà nó cũng có tình cảm với đại tiểu thư, chuyện này đúng là không ổn tẹo nào.

Nhìn bóng lưng cha mình dần dần đi xa, trong lòng Trí Đạc có chút buồn.

Hơn hai mươi năm, bóng lưng thẳng tắp của cha, vẫn là mục tiêu anh sùng bái theo đuổi.

Thân phận quản gia nhà họ Phạm ở trong mắt mọi người cũng chỉ là thân phận người làm, nhưng cha vẫn lấy làm kiêu ngạo khi là quản gia cho nhà họ Phạm.

Khi nhà họ Phạm dũng mãnh đấu đá ở trên thương trường, người đứng đầu ở bên ngoài bày mưu tính kế, về đến nhà, đều là do ông hầu hạ, ông liều mạng mà để cho người đàn ông của nhà họ Phạm không phải lo lắng phiền lòng, tất cả dạ tiệc lớn nhỏ của nhà họ Phạm, đều là do một tay ông sắp đặt.

Cho nên vì anh muốn trở thành quản gia giống cha, anh cố gắng học tập, cũng cố gắng tiếp thu các tin tức mới nhất, còn tự nguyện đến trường học đào tạo quản gia của Anh.

Mà quyết tâm của anh mấy năm nay cũng lớn lao hơn rồi, hiện tại anh không chỉ phải đi cùng đường với cha mình, còn phải vượt qua cha mình, trở thành một quản gia xuất sắc hơn.

Đáng tiếc sau khi anh học thành tài trở về còn chưa kịp thể hiện ra những gì đã được đào tạo, liền bị thiếu gia yêu cầu đến nước Anh để chăm sóc cho đại tiểu thư.

Chuyến đi này, chính là hai tháng. . . . . . Dù sao cũng chỉ có hai tháng, nhịn một chút sẽ trôi qua thôi.

Trí Đạc ở trong lòng tự nói với mình như vậy, sau đó xoay người đem hành lý vào trong cốp xe, lái xe về phía sân bay.

☆ ☆ ☆

"Chào anh, sao lại đến muộn vậy chứ? Tôi còn tưởng là phải chờ tới khi máy bay cất cánh mới có thể gặp lại anh đấy!" Thiên Thiên nũng nịu mà oán trách.

Nhìn cô bé chạy về phía mình, Trí Đạc có chút né tránh.

Cái cô gái mặc áo sơ mi trắng, quần jeans trắng, gương mặt không trang điểm nhưng sắc mặt đỏ hồng này là ai?

"Này! Khâu Trí Đạc, anh bị ngốc à?" Tay nhỏ bé của cô quơ múa trước mặt anh, buồn cười nói, "Thế nào, nhiều năm không gặp, anh không nhận ra tôi nữa ư?"

"Đại tiểu thư." Trí Đạc cung kính hô. Thì ra, cái cô gái ăn mặc đơn giản, nhưng khí chất bất phàm này là Dương Thiên Thiên, thật không nghĩ tới, cô cũng ăn mặc loại quần áo "bình dân" này, trong ấn tượng luôn luôn là mặc lễ phục, chưa từng thấy đơn giản như bây giờ.

Đại tiểu thư. . . . . . Thiên Thiên bực mình chép miệng, ở trong lòng thầm oán trách, gọi người ta một câu Thiên Thiên sẽ chết sao, quỷ hẹp hòi.

"Này, bàn bạc một chút được không? Ở bên ngoài, không được kêu tôi là đại tiểu thư nữa, rất xấu mặt." Nhưng thật ra là cô rất không muốn nghe thấy anh gọi xa lạ như vậy.

Trí Đạc nhìn cô một cái, gật đầu.

Thấy anh gật đầu, Thiên Thiên mừng rỡ mặt mày hớn hở, sau đó ngoài dự đoán mà ôm cánh tay của anh.

"Mau lên máy bay đi, máy bay sắp cất cánh."

Tim của anh đột nhiên đập mạnh, nhưng mặt vẫn không chút thay đổi, cũng bởi vì được cô dắt đi.

Cô sao lại chẳng giống gì với trước kia vậy? Không chỉ tay sai khiến bắt mang hành lý, không oán trách anh đến muộn, chỉ có vẻ mặt tươi cười nhiệt tình, điều này khiến cho anh không quen.

"Hành lý của cô đâu?" Loại thiên kim tiểu thư này đi xa nhà, không túi lớn túi nhỏ mới là lạ.

"Ở chỗ này." Cô lấy ba lô thể thao màu lam đeo sau lưng ra.

Trang phục và đồ đạc của cô từ trên xuống dưới, cả ba lô thể thao đeo sau lưng, tất cả đều là mượn Ninh Nhi.

Hình dáng của các cô tương đối giống nhau, cho nên cũng có thể trao đổi quần áo để mặc, vốn dĩ hành lý của cô không ít như vậy, mẹ cô giúp cô chuẩn bị ba va li lớn trang phục và đồ đạc, dọa cho cô sợ đến trợn mắt há mồm.

Nào có ai đi du lịch một mình mà mang lễ phục, các bộ đầm váy áo, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo, hơn nữa còn chưa ra khỏi cửa, anh Đế Tư đã cười rồi, cho nên cô không để ý mẹ phản đối, bỏ lại những thứ vô dụng kia, chỉ mang theo quần áo đơn giản như quần jeans và áo sơ mi giống hiện tại.

"Chỉ có thế sao?" Trí Đạc không khỏi kinh ngạc hỏi.

"Dĩ nhiên còn có chứ!" Thiên Thiên cười, "Notebook cùng máy ảnh." Cô lấy ra một túi cầm tay màu đen nói.

Một cái túi, mấy cái máy chụp hình cùng notebook, những thứ này chính là toàn bộ hành lý của cô ấy?

Trí Đạc có chút không tin, cô thế nhưng lại có một mặt thuần phác như vậy, hành lý của cô còn ít hơn cả của anh nữa, việc này. . . . . . Cô lại muốn giở trò quỷ gì?

Mặc dù mang một bụng nghi vấn, nhưng mặt anh vẫn không thay đổi gì, đưa tay nhận lấy hành lý của cô, không nói một lời mà đeo lên trên vai, đi về phía máy bay.

Thiên Thiên bị hành động quan tâm của anh mà cảm động đến sửng sờ tại chỗ.

Cô có thể cảm nhận được anh vẫn rất ghét cô, cũng vẫn có phòng bị, nhưng cô tin tưởng, cô nhất định sẽ làm cho anh có cái nhìn khác về mình.

Quyết định xong, cô bước chân đuổi theo.

Vào cửa hải quan, đi lên máy bay, Trí Đạc cầm hộ chiếu cùng vé máy bay của hai người đi theo sau lưng nữ tiếp viên hàng không, nhìn thấy nữ tiếp viên hàng không chỉ vị trí của bọn họ thì anh không khỏi kinh ngạc, "Cô xác định đây là vị trí của chúng tôi?" Anh nhất định là nhìn lầm rồi, Dương đại tiểu thư làm sao có thể khoang hạng nhất tốt như vậy thì không ngồi, chạy tới cùng người ta chen chúc trong khoang thường chứ?

"Cám ơn, làm phiền cô." Thiên Thiên quay đầu về phía nữ tiếp viên hàng không cười ngọt ngào, đoạt lại vé máy bay cùng hộ chiếu trên tay Trí Đạc, ngồi vào vị trí gần cửa sổ. "Trí Đạc, mau ngồi xuống, anh cao lớn sẽ ngăn cản người phía sau đến nữa!" Cô cười ngoắc anh.

Anh theo lời ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô, vẫn là gương mặt nghi vấn.

"Đại tiểu thư, cô có thể chịu được ngồi ở khoang thường à?" Anh ở bên tai cô thấp giọng hỏi.