Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 28 : ngày thứ hai

Rõ ràng cô mặc áo thun cùng quần jean, toàn thân trên dưới kín đáo, một chút phơi bày cũng không có, tại sao anh lại cảm thấy cô khêu gợi muốn chết đây?

"Không sai, em không hề nói không có cơ hội." Nói xong, anh liền cúi đầu hôn môi cô đang cười, hai tay có lực nắm ở hai vai cô run rẩy, đè cô xuống giường, thân hình cao lớn cũng theo đó đè lên.

Quyền chủ động trong tay anh, anh vừa hôn vừa đưa tay dò vào phía dưới áo thun của cô, bỏ đi áo ngực che ở nơi mềm mại tròn trịa của cô, lại lưu loát bỏ đi quần jeans đáng ghét bao bọc hai chân thon dài của cô.

Cô hoàn toàn không ngăn cản mà nằm ở dưới người anh, mặc anh bỏ đi tất cả vật che đậy trên người, cho đến khi thân thể xinh đẹp trần truồng hiện ra ở trước mắt anh. . . . . .

Lý trí của anh hỏng mất, cũng không cách nào dịu dàng hành động, anh điên cuồng bỏ đi quần áo dư thừa trên người mình, vội vàng đi vào thân thể thơm mềm khiến cho anh mê mẩn của cô.

Chiều nay, anh gỡ bộ mặt nghiêm túc xuống, nhiệt tình, cuồng dã tiến vào khiến anh thần hồn điên đảo trong hoan ái.

Dưới sự dìu dắt của anh, cô từ con gái lột xác thành phụ nữ, cũng phát hiện một mặt không muốn người ta biết của anh, thì ra anh bình thường nghiêm túc câu nệ, ở trên giường lại không hề như vậy. . . . . ."

☆ ☆ ☆

Hành trình một tuần lễ sau đó, bọn họ đơn giản giống như đang đi trăng mật.

Ban ngày, bọn họ tay nắm tay, mang theo hành lý nhẹ nhàng đi khắp các danh lam thắng cảnh, có lúc đi qua cửa hàng quần áo, Trí Đạc sẽ dừng bước lại, không để ý cô phản đối kiên trì mua thêm quần áo cho cô.

Cho nên, Thiên Thiên cũng từ mặc áo thun hạ giá, quần jean, đổi thành quần áo cao cấp thoải mái thích hợp lại sang trọng, từ đầu đến chân, đều là đích thân anh chuẩn bị .

Dĩ nhiên, anh cũng vì cô mua một đôi giày nữ thoải mái lại đẹp, mặc dù tiêu tốn của anh không ít tiền, nhưng nhìn thấy cô mặc quần áo anh mua, anh chọn, anh trả tiền, một cảm giác hạnh phúc tự nhiên bay bổng, rốt cuộc cũng hiểu rõ tại sao cô chẳng còn tiền trong tay, nguyên nhân cũng vì muốn mua cho anh cái này, cái kia.

Coi như sau khi trở về phải phí nhiều tâm lực hơn để làm việc, mới có thể gánh vác chi tiêu của cô, anh cũng sẽ liều mạng làm việc, chỉ mong cô có điều kiện cuộc sống tốt hơn.

Đến buổi tối, chính là thời gian hai người bọn họ thân mật.

Bình thường bọn họ sẽ dừng chân ở tiệm cơm đặc biệt một chút —— điểm này là Trí Đạc kiên trì, ví dụ như nhà hàng cổ xưa xây dựng lại hoặc nhà hàng cao cấp cổ xưa có danh tiếng của Anh, những nhà hàng này phí ăn uống dĩ nhiên cũng đều không rẻ, mà thẻ tín dụng của Thiên Thiên cũng không mang đến Anh, cho nên chỉ có thể tiếp tục trừng mắt để cho anh trả tiền.

Loại cảm giác này rất mới lạ, cô giống như cô vợ nhỏ dựa dẫm vào chồng, không biết nhân viên nhà hàng thấy hai người bọn họ có thể cho bọn họ là vợ chồng tân hôn hay không?

Ở trong nhà hàng bọn họ cùng nhau tận hưởng ánh đèn lung linh, không khí bữa ăn tối dưới ánh nến, sau đó dùng champane và rượu đỏ ở ban công gian phòng nhà hàng ngắm sao, bình thường sau khi uống mấy ly rượu, cuối cùng bọn họ cũng sẽ lăn đến trên giường.

Thời gian ngọt ngào luôn đặc biệt trôi qua mau, chỉ chớp mắt, một tuần lễ đã trôi qua rồi, mẹ kính yêu của Thiên Thiên quả thật giữ lời hứa, ngày hôm qua gọi điện thoại hỏi vị trí của cô, hôm nay liền phái người mang hai vé máy bay giao tới tay cô.

"Ghét, thời gian sao lại trôi qua nhanh như vậy?" Thiên Thiên nũng nịu oán trách."Chuyến bay tối hôm nay, mẹ thật là xấu nha, để cho người ta ở thêm một tối thì sao? Quỷ hẹp hòi." Cô choàng chăn ngồi trên đùi Trí Đạc, không khó tưởng tượng dưới chăn là cơ thể trần truồng của cô.

Trí Đạc chỉ mặc một cái quần thể thao rút dây ngồi trên ghế sa lon, ôm cô xinh xắn, cưng chiều mà cười xoa xoa nơi mềm mại của cô.

"Chúng ta sớm muộn cũng phải đi về."

"Nhưng người ta muốn ở thêm một chút thời gian chứ sao." Cô dính anh làm nũng oán trách.

"Lời này em đã oán trách một tuần trước rồi." Anh cười lắc đầu.

"A!Anh cười em." Cô đưa ngón trỏ ra chọc cơ ngực bền chắc của anh, lại chọc thắt lưng nhạy cảm của anh, quả nhiên anh sợ nhột mà rụt thân thể một cái.

"Đừng nghịch." Anh ngẩng mặt nghiêm túc quát.

"Hừ, em càng muốn." Thiên Thiên cười tiếp tục động tay động chân với anh.

Phát hiện anh sợ nhột là ngoài ý muốn, cô cũng không nghĩ đến bề ngoài anh cứng rắn như vậy, thế nhưng lại sợ nhột, một chiêu này đối phó anh tốt vô cùng, chỉ cần anh không đáp ứng một yêu cầu của cô, cô sẽ cù anh, không chừa thủ đoạn nào cũng muốn đạt được mục đích.

Anh cười né tránh, bất đắc dĩ cô an vị trên đùi của anh, anh coi như muốn tránh cũng không có chỗ, cuối cùng anh không thể làm gì khác hơn là bắt hai cái tay quấy rối của cô.

Không nghĩ tới lại bị bắt như vậy, phong thư vé máy bay cùng đồ che đậy thân thể mềm mại trần truồng của cô cùng nhau rơi xuống, thấy thế, nụ cười của anh đột nhiên cứng đờ, dục vọng trong ánh mắt làm cho người ta liếc cái đã thấy.

Cảm giác được vật cương cứng giữa hai chân, Thiên Thiên không thể tin được mà trợn to hai mắt.

"Anh. . . . . . Sẽ không lại nữa chứ?!" Mới vừa kết thúc, cái kia sao lại. . . . . . Làm sao có thể?! Thể lực của anh tốt như vậy sao?"Anh. . . . . . Được không?"

Những lời này tuyệt đối là chất vấn, mà đàn ông không chịu được nhất chính là năng lực bị chất vấn. Đây là sự sỉ nhục trắng trợn.

"Em có thể thử xem một chút." Anh xấu xa cười một tiếng, ôm mặt cô nhìn mình, để cho hai chân cô quỳ gối trên ghế sa lon, tiếp theo, anh chậm rãi kéo quần xuống. . . . . .

Thiên Thiên trừng mắt ngây ngô nhìn hành động xấu xa của anh, nhất thời không kịp phản ứng, ngây ngốc ở trên ghế sa lon, để cho anh được như ý . . . . . .

☆ ☆ ☆

Phong trần mệt mỏi trở lại Đài Loan, nơi đầu tiên Thiên Thiên trở về không phải là nhà mình, mà là nhà ông ngoại.