Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 29 : đã hôn anh
Vừa ngồi lên xe đón bọn họ, mẹ liền gọi điện thoại tới dặn dò, quay về qua thăm ông ngoại một chút, thuận tiện trả Trí Đạc lại cho anh Đế Tư, còn nhớ cảm ơn anh ấy.
Thiên Thiên ở trong điện thoại thiếu chút nữa không nhịn được tranh luận.
Trí Đạc là người của cô, tại sao muốn trả lại cho anh Đế Tư? Không trả, có nói gì cũng không trả!
Nhưng mà nếu như lúc này nói ra, có vẻ chưa đúng lúc, mẹ nhất định sẽ bị tin tức cô qua lại với Trì Đạc hù dọa.
"Nha đầu nghịch ngợm, đã chịu trở về?" Phạm Thiết Hùng thấy Thiên Thiên bình an trở về, trong lòng lúc này mới an tâm.
"Không chịu về có thể làm gì bây giờ? Là mẹ muốn con trở về." Giọng nói của cô có vẻ buồn bả.
"Thế nào? Thì ra là con còn chưa muốn trở về ư!" Phạm Thiết Hùng ở trong lòng ca thán cô chơi đủ rồi, thế nhưng cũng chưa muốn về nhà.
"Đúng vậy, con đang chơi vui vẻ đó!"
"Thật là, cũng không để ý một chút, con còn ngại gây phiền phức cho Trí Đạc không đủ nhiều à?" Phạm Thiết Hùng bị cô ngang bướng chọc tức dựng râu trợn mắt.
"Biểu tiểu thư không gây thêm phiền toái gì cho Trí Đạc cả." Trí Đạc vừa về tới nhà họ Phạm, lại khôi phục vẻ mặt nghiêm túc câu nệ ngàn năm không đổi kia, chẳng những đồng phục, ngay cả tóc cũng phải chải cẩn thận tỉ mỉ.
Ô. . . . . . Cô nhớ tới Trí Đạc cười lên có má lúm đồng tiền đáng yêu, Trí Đạc sẽ mặc quần áo thoải mái cô mua, còn có Trí Đạc sẽ dắt cô đi dạo phố nữa! Vừa về tới Đài Loan anh cũng không dắt tay của cô nữa, thói quen lòng bàn tay có nhiệt độ của anh, lập tức biến thành như vậy, cô cảm giác quá mất mát.
"Đúng vậy, ông ngoại ông xem, Trí Đạc cũng nói con chưa gây thêm phiền toái gì cho anh ấy, đó chính là nói rằng lần sau con muốn đi nước ngoài chơi, tìm anh ấy cùng đi cũng không sao."
Phạm Thiết Hùng nhíu mày."Con gây phiền toái cho Trí Đạc đến nghiện rồi? Người ta còn có chính sự phải làm, cũng không thể luôn cùng nha đầu con chạy ngược chạy xuôi." Ông lắc đầu thở dài."Được rồi, mau về nhà đi, để cho mẹ con nhìn con một chút."
"Được ạ, nhưng mà ông ngoại, con muốn Trí Đạc đưa con trở về." Cô đột nhiên mở miệng yêu cầu.
Phạm Thiết Hùng cảm thấy ngoài ý muốn mà nhíu mày."Tại sao nhất định phải là nó đưa con về?"
"Dĩ nhiên rồi, anh ấy đi theo đến Anh bảo vệ con, đưa con an toàn về nhà mới coi là hoàn thành nhiệm vụ được!" Thiên Thiên nói chuyện đương nhiên.
Mà Trí Đạc ở một bên nghe ông cháu bọn họ nói chuyện, lại nhịn cười đến mức muốn nội thương.
Kêu anh đưa cô ấy trở về? Không có đơn giản như vậy, Thiên Thiên luôn luôn quỷ quái, cô ấy nhất định có ý đồ mới gì đặc biệt đưa ra yêu cầu này.
"Nha đầu này ngụy biện thật nhiều, đi đi đi." Phạm Thiết Hùng phất tay một cái, ý bảo bọn họ rời đi.
"Ông ngoại, tạm biệt." Thiên Thiên nén cười, cùng Trí Đạc đi ra khỏi thư phòng Phạm Thiết hùng.
"Em muốn cái gì đây?" Đợi bốn bề vắng lặng, Trí Đạc lập tức đánh vỡ trầm mặc, hai tay vòng trước ngực hứng thú chất vấn.
"Anh vừa rồi không nắm tay em." Cô buồn bã trách móc.
"Cái gì?" Anh cau mày, hoàn toàn nghe không hiểu cô đang nói cái gì.
" Anh vừa rồi không nắm tay em nữa! Em không thích." Cô nóng nảy chu môi.
Thì ra là như vậy, anh không nhịn được lắc đầu bật cười."Tránh nghi ngờ chứ sao."
"Tránh nghi ngờ cái gì ? A! Anh muốn ăn xong không trả tiền hả?" Cô lý lẽ không chịu buông tha.
"Dĩ nhiên đồng ý, anh còn muốn ăn nữa đấy."Anh hùa theo lời của cô.
Thiên Thiên nghe vậy không khỏi đỏ mặt, trơn tru như vậy . . . . . . Ghét quá đi!
Nhìn bộ dáng cô đỏ mặt, anh không khỏi bật cười."Nói đi, rốt cuộc dụng ý của em là cái gì?" Tuyệt đối không chỉ là đơn giản đưa cô về nhà như vậy.
"Người ta không muốn lén lén lút lút qua lại với anh, em muốn quang minh chánh đại qua lại với anh." Cô lộ ra nụ cười ngọt ngào."Cho nên, em muốn nói với mẹ em, chúng ta quen nhau."
Đây mới là dụng ý thực sự của cô.
Phụ nhân quý phái ưu nhã vắt chân, thẳng lưng, đoan trang ngồi trên ghế sa lon, cử chỉ ưu nhã uống trà hoàng gia.
Khi nghe thấy con gái mới từ Anh trở về thốt ra tin tức động trời, bà không bị hù dọa, chỉ là nhíu mày, nở nụ cười, sau đó đem chén trà bằng sứ chậm rãi đặt lên bàn.
"Quen nhau? Hai đứa sao?"
Thiên Thiên khẩn trương nhìn mẹ, tay nhỏ bé ôm chặt cánh tay của Trí Đạc, vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn nhìn vẻ mặt bí hiểm của mẹ.
"Mẹ, người sẽ không phản đối chứ?"
"Tại sao con lại nghĩ như vậy nhỉ?" Dương phu nhân mỉm cười, làm cho không ai có thể nắm bắt suy nghĩ của bà.
"Con chỉ là theo trực giác mà thôi." Thiên Thiên cong miệng lẩm bẩm.
Cô cho là, cô và Trí Đạc quen nhau, phản đối dữ dội nhất chắc chắn là người mẹ ngoài mềm trong cứng của cô.
"Thì ra là ở trong lòng con mẹ là người như thế sao!" Dương phu nhân cười chân thành nói.
"Mẹ, ý con không phải vậy!" Thiên Thiên bị nụ cười ôn hòa của mẹ chọc tức.
"Con gấp cái gì? Từ lúc vừa vào cửa chính là một mình con quang quác nói, mẹ còn chưa nghe thấy Trí Đạc nói chuyện đấy." Dương phu nhân đem mũi nhọn chĩa về phía Trí Đạc từ lúc vừa vào cửa vẫn chưa lên tiếng.
Bà cũng cẩn thận quan sát người trẻ tuổi này từ đầu tới chân, trên mặt không chút dao động.