Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 27 : Mới ở chung
Cô nhớ tới một tháng trước vừa tới gian phòng này, ghế sa lon bị bụi bặm sặc người, cùng với chăn bông khiến cho sặc đến mức ho khan liên tục, là bọn họ tốn thời gian cả ngày để quét dọn, cộng thêm một tháng này mua thêm ít vật dụng, mới khiến cho cái phòng nhỏ mười lăm mét vuông này dần dần có cảm giác là nhà.
Vừa mới bắt đầu anh lạnh nhạt với cô, đến bây giờ đối với cô nhiệt tình như lửa, trong lúc đó cô vì cái đầu óc cố chấp của anh mà khóc bao nhiêu lần. . . . . . Những thứ này, sẽ là kỉ niệm khó quên của cô.
Bọn họ không ở trong pháo đài cổ kính hào hoa, ba bữa cơm cũng không phải là cao lương mĩ vị, ngay cả quần áo mặc trên người cũng là hàng chợ áo T-shirt thoải mái và áo sơ mi, thậm chí cô còn chạy đi làm thêm kiếm tiền.
Mặc dù không xa hoa phô trương, cũng không phải là cuộc sống hào hoa mà từ nhỏ cô trải qua, nhưng cô cảm thấy ấn tượng, gian phòng cũ kĩ này, ba bữa cơm dinh dưỡng đơn giản lại ngon miệng, cộng thêm áo thun chất liệu thô trên người, khiến cho cô có cảm giác mình hạnh phúc.
Mà đại công thần kiến tạo cảm giác hạnh phúc này, cũng là bởi vì anh và cô sống cùng nhau.
"Em không bỏ được nơi này." Cô thở dài nói."Nơi này có rất nhiều thứ để nhớ lại." Ở trong phòng này, xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, mỗi khi nhớ lại, cô đều muốn cười.
"Đứa ngốc, chúng ta còn có nhiều cơ hội hơn là hồi ức." Anh cười sờ sờ đầu của cô.
Ý của anh là, anh sẽ luôn ở bên cô sao?
Thiên Thiên vì lời nói giống như lời cam kết của anh, cảm động không thốt nên lời.
Cô gật đầu một cái, tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng bền chắc của anh, đỉnh đầu nhỏ càng thêm tiến sát vào trong ngực anh không tiếng động mà mỉm cười.
Bọn họ thường xuyên như vậy, ngồi chung trên một cái sofa, cái gì cũng không nói, chỉ lẳng lặng mà lắng nghe nhịp tim của nhau, sau đó sẽ vừa trao đổi mấy chuyện ngọt ngào vừa hôn.
Bình thường đều là Trí Đạc chủ động dùng vẻ mặt nghiêm túc bình thường bày tỏ, nhưng thỉnh thoảng cô cũng sẽ nghịch ngợm anh chủ động hôn môi mỏng, nhưng mà mỗi khi trở về chỉ cần như thế, nụ hôn về sau cũng sẽ từ từ biến chất, ôm ấp tay đối phương cũng sẽ dao động đến những vị trí khác, ngay cả tư thế tựa sát lẫn nhau cũng sẽ trở nên mập mờ.
Hai người nhìn nhau lại cười, không kìm hãm được mà hôn nhau, nụ hôn đơn thuần từ từ trở nên nóng bỏng, cô chống người dậy, giạng chân ở trên đầu gối anh, đỏ mặt thở gấp, tay nhỏ bé chống trên lồng ngực anh, mà bàn tay to của anh cũng từ thắt lưng cô dò vào phía dưới áo thun, từ từ hướng lên tiến công thành tŕ.
Cổ họng anh phát ra một tiếng gầm nhẹ thô khàn, ở trong nháy mắt từ hôn ngọt ngào dừng lại chuyển thành t́nh dục .
Cô không hài ḷng nụ hôn này bị cắt đứt, tay nhỏ bé ôm lấy mặt của anh, gấp gáp muốn hôn lên.
"Không thể tiếp tục chơi." Anh trầm giọng ngăn cản đôi môi mềm non của cô dính sát lần nữa.
Lý trí khiến cho anh lựa chọn làm thánh nhân, nhưng kỳ thật anh muốn làm nhất chính là ôm cô lên trên giường, cởi hết quần áo của cô đoạt lấy cô, khiến cho cô thực sự là người của anh.
Rõ ràng anh có rất nhiều cơ hội làm như vậy, nhưng anh không, có lẽ là bởi vì sâu trong đáy lòng có phần quý trọng tâm ý của cô mới khiến cho anh không có hành vi xúc động.
"Tại sao?" Mắt của cô nhìn thẳng anh, thở nhẹ chất vấn thể hiện bất mãn bị cắt đứt.
Nhìn cô chu miệng lên ra vẻ không vui, bộ dáng khả ái, nếu là bình thường anh nhất định sẽ cười ra tiếng, nhưng tình huống bây giờ không cho phép, mà anh cũng chẳng cười nổi.
Bắp thịt toàn thân anh căng cứng, anh tin tưởng chỉ cần cô nóng vội mà nhào lên hôn anh, quần áo của cô nhất định sẽ lập tức bị anh lột sạch.
Anh khao khát cô, nhưng vì nhẫn nại mà toàn thân đau đớn, hiện tại cô tốt nhất không nên tiếp tục hành động chọc cho dục hỏa đốt người anh, nếu không khó bảo đảm anh sẽ không nổi thú tính.
Anh hắng giọng, lấy giọng nghiêm túc nói: "Nếu tiếp tục nữa, chúng ta đều biết sẽ không chỉ là hôn mà thôi."
Con ngươi anh u ám thâm trầm, tràn đầy dục vọng, cô liếc mắt liền hiểu nguyên nhân khiến cho anh do dự, cô ngượng ngùng cười cười.
"Em muốn cũng không chỉ là hôn mà thôi." Cô to gan nghênh đón ánh mắt anh kinh ngạc.
"Em nói cái gì?!" Anh hoài nghi mình nghe lầm.
Lời này sao có thể là Thiên Thiên dễ dàng đỏ mặt kia nói? Mỗi khi trở về chỉ cần anh nhìn cô chăm chú, cô sẽ đỏ mặt mà cúi đầu xuống, chẳng còn dũng khí như lúc đầu.
"Em muốn anh." Thiên Thiên lớn mật mà rõ ràng nói ra khát vọng của cô đối với anh."Tối hôm nay, anh không cần ngủ sô pha nữa." Cô đỏ mặt nói tiếp.
Nhiều lần thấy thân hình anh cao lớn mà tội nghiệp ngủ ở trên sô pha nhỏ hẹp, cô chỉ cảm thấy đau lòng, vẫn muốn bảo anh không cần ngủ ở trên ghế sa lon nữa, bảo cô phải chủ động nhắc tới cái này, cảm giác rất kỳ lạ, cộng thêm cô không có can đảm, cho nên mỗi khi mở miệng lời muốn nói lại bị cô nuốt vào trong bụng.
Nhưng không biết tại sao, có thể là bởi vì sẽ phải xa nhau sao! Vừa nghĩ tới sau khi trở về Đài Loan sẽ lại trải qua cuộc sống ra ngoài có người phụ trách đưa đón . . . . . . Vừa nghĩ tới cơ hội bọn họ gặp nhau đã ít nay lại ít hơn, lá gan cô bỗng to lên không ít.
"Ý của em là?" Anh nhíu mày, không xác định hỏi.
Câu trả lời của cô là đưa một cái tay nhỏ ra, ở trước ngực anh không ngừng vẽ vòng vòng.
Anh lại bị trêu chọc, "Em có biết em đang làm gì hay không?!" Anh trầm giọng hét lên.
Cô bày tỏ rõ ràng như vậy, anh còn hỏi nhiều như vậy làm gì?
Cô rất muốn mắng anh không hiểu được nắm chặt cơ hội, có thể tưởng tượng cái đầu ông cụ non tính tình nghiêm túc, không khỏi âm thầm thở dài.
Hai tay cô ôm mặt anh, hôn môi của anh, lấy phương thức anh dạy cô, triền miên mà lại hấp dẫn vươn cái lưỡi thơm tho, đưa đẩy dục vọng thâm trầm của anh.
Cô ngưng hôn, khiến anh bất mãn lầu bầu, cô khẽ cười nhảy xuống khỏi đầu gối anh, đưa tay kéo anh đi về phía giường duy nhất trong nhà.
Cô ngồi ở mép giường, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào nhìn anh."Không thể quay đầu lại, có đúng hay không?"
Cổ họng anh chuyển động, hơi thở rối loạn.