Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 20 : anh yêu cô
Nghe vậy, Trí Đạc rất khó giải thích tâm trạng của mình. Cô nấu đồ ăn cho anh, đi làm kiếm tiền cho hai người, loại chuyện như vậy đều không phải là việc mà thiên kim đại tiểu thư cô phải làm, những việc làm này của cô, khiến cho trái tim anh ấm dần lên.
Anh biết mình không hề thờ ơ như vẻ bề ngoài, cô đối tốt với anh, anh biết, nhưng không có phúc hưởng thụ.
"Chỉ cần chín là có thể ăn." Trí Đạc cởi áo khoác xuống, cầm bộ đồ ăn ở trên giá xuống, đặt trên bàn ăn."Mau ngồi xuống ăn đi."
"Được!" Thiên Thiên cao hứng cũng ngồi xuống, bưng đĩa salad lên gắp một nửa vào trong khay của mình.
Đột nhiên, tay cô bị nắm chặt, cô sợ hết hồn, không thu tay lại được, cái khay cứ như vậy rơi xuống, toàn bộ salad tán loạn ở trên bàn ăn.
"Tay của cô bị làm sao?" Anh trầm giọng hỏi.
Cô lúc này mới nghĩ đến vết thương trên tay mình, vội vàng muốn rụt lại, nhưng mà sức của anh quá lớn, cầm chặt hai tay cô, cô làm thế nào cũng không rút ra được.
"Sao lại thành cái bộ dáng này?!" Anh không nhịn được quát.
Cô bị cơn giận của anh dọa sợ, mở to mắt không dám nói một câu.
"Lúc làm việc bị thương ?" Anh chất vấn, nhưng nói gì cô cũng không trả lời, điều này càng làm cho anh nổi trận lôi đình."Bắt đầu từ ngày mai, không cho phép cô lại đi làm!" Anh mạnh mẽ ra lệnh.
"Tại sao?" Vừa nghe anh nói không cho mình đi làm, Thiên Thiên lập tức giật tay lại."Tay của em cũng không phải do đang làm việc bị thương ."
"Vậy làm sao bị thương? Cô nói đi." Anh mạnh mẽ muốn cô nói rõ ràng.
"Em vụng về mà! Ngay cả làm món ăn cũng không được, mới biến thành như vậy. . . . . ." Giọng cô lí nhí trả lời.
Cô cũng cảm thấy rất buồn mà, lúc nhìn vợ ông chủ tiệm cà phê làm cũng cảm thấy rất đơn giản, ai biết khi cô tự mình xử lý thì sẽ có nhiều khó khăn như vậy.
Chốc thì bị dao cứa, dầu sôi bắn lên, ngay cả rửa nồi cũng bị bỏng, cô cũng không hiểu tại sao tay chân cô vụng về như vậy.
"Nấu ăn thôi mà cô cũng khiến tay mình thành như vậy?!" Trí Đạc vừa tức lại. . . . . . đau lòng, anh nhất thời lo lắng nặng lờikhông xử trí, tổn thương Thiên Thiên.
Thiên Thiên khổ sở hốc mắt phiếm hồng."Em chỉ là muốn cho anh một bất ngờ, mỗi lần đều là anh chuẩn bị bữa ăn tối, em cũng rất áy náy, em chỉ là muốn giúp anh chia sẻ thôi." Cô càng nói càng thấy mình oan ức.
"Tôi không có trọng trách to lớn gì khiến cho cô phải giúp tôi chia sẻ." Anh không khách khí nói.
Mới rồi bởi vì cô nấu một bữa ăn tối mà cảm động không dứt, hiện tại lại thấy cô vì làm bữa ăn mà tay bị thương, tâm trạng của anh càng thêm phức tạp.
Vừa tức giận vừa đau lòng, aizz! Bây giờ anh nên đối với cô ấy như thế nào? Anh cố sức chạy trốn, cô lại liều mạng đuổi theo, hoàn toàn không để lời của anh ở trong lòng, chẳng lẽ là lời nói của anh không có trọng lượng gì cả sao?
"Nhưng mà em cảm thấy rất khổ cực cho anh mà!" Thiên Thiên khóc nói, "Em thương anh chẳng lẽ không được sao?"
"Cô chăm sóc tốt cho bản thân là đủ rồi." Cô từ nhỏ đã luôn hành hạ anh.
"Anh mỗi lần đều như vậy!" Cô trách cứ."Mỗi lần nhắc tới chuyện tình cảm anh đều trốn tránh trả lời, anh không thể không bày tỏ suy nghĩ một chút như vậy được."
"Tôi cho là tôi đã nói đủ rõ ràng." Anh đã bày tỏ vô cùng rõ ràng rồi không phải sao? Giữa bọn họ là không thể nào .
"Anh có làm như em từ chối trước mặt em sao?" Cô gây sự hỏi."Anh nói đi, anh nói anh không thích em, em sẽ không quấn anh nữa."
Chất vấn của cô khiến cho Trí Đạc sửng sốt.
Đúng vậy, anh chưa bao giờ từng nói nặng gì trước mặt cô, chỉ cần cô nhắc tới, anh liền lảng sang vấn đề khác, trốn tránh trả lời.
Tại sao phải như vậy? Tính cách trước giờ của anh không phải như vậy, tại sao anh không dứt khoát từ chối lời tỏ tình của cô?
"Anh nói đi, anh nhìn em nói anh không thích em." Thiên Thiên đi tới trước mặt anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dũng cảm mà nhìn chăm chú vào anh."Chỉ cần anh nói, em nhất định làm được, chỉ cần anh nói anh không thích em, em sẽ không xuất hiện trước mặt anh." Sau đó cô cứ như vậy mà hết hy vọng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kiên định của cô lại đong đầy nước mắt, những lời muốn nói lại nghẹn ở cô họng anh không thốt ra được.
Mẹ kiếp ! Khâu Trí Đạc, mày là heo sao? Không phải đã nói mày không thể động lòng, tại sao mày còn ngu ngốc mà thích cô ấy như vậy?
Yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt của cô, anh thật lâu không thốt nên lời.
"Anh nói đi, anh nói đi. . . . . ." Thiên Thiên đang khẩn cầu anh , anh lại không cho cô một đáp án rõ ràng, khiến cho cô vẫn suy nghĩ lung tung như vậy, cô đã sắp không chịu nổi.
Vậy mà, Trí Đạc lại trả lời rất khéo, anh cái gì cũng không nói, đặt mông ngồi xuống bàn ăn, ăn bữa ăn tối đã sớm nguội lạnh trên bàn.
Đối với việc hành động này của anh, Thiên Thiên há hốc mồm sững sờ.
Đến giờ, anh còn muốn trốn tránh như vậy! Anh lo lắng cái gì? Ngàn vạn đừng vì thân phận của cô mà không dám từ chối, như vậy cô càng cảm thấy thương hại chính mình.
"Này, rốt cuộc anh muốn như thế nào chứ?" Nước mắt của cô không ngừng chảy, run run nói.
Cô hỏi một câu tầm thường đến vậy, anh vẫn chẳng để ý tới, vùi đầu cật lực ăn uống, anh…. Muốn như thế nào nữa
Thiên Thiên càng nghĩ càng thấy mình đáng thương, cuối cùng dứt khoát, chạy tới bên giường đặt mông ngồi xuống, khóc lớn.
Nuốt vào một miếng bò chiên cháy cuối cùng, sắc mặt Trí Đạc khó coi ợ một cái, anh tự nói với mình, về sau tuyệt đối không cho phép cô vào phòng bếp nửa bước, đây quả thực là tai họa.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô vẫn ngồi ở trên giường đau lòng khóc.
Anh không quen biểu đạt, bây giờ không biết phải nói thế nào cho cô hiểu tâm ý của anh, không thể làm gì khác hơn là dùng hành động bày tỏ —— cho dù cô làm có khó ăn đến đâu, anh cũng sẽ nuốt hết xuống.
Chỉ là hiển nhiên bọn họ chưa thấu hiểu tâm tư của nhau.