Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 19 : vốn liếng

"Có thể. . . . . . Bởi vì mình là Dương Thiên Thiên." Thiên Thiên không thể tin được cái loại khả năng đó, cộng thêm thái độ Trí Đạc đối với cô vô cùng nghiêm cẩn, cô không nản chí cũng khó.

"Phải không?"

Cách nhìn của Ninh Nhi hoàn toàn ngược lại với cô." Thái độ của Trí Đạc với A Đế cậu cũng biết, A Đế nói gì, Trí Đạc cũng nghe cái đó, đúng không?"

"Ừ, mình biết." Thiên Thiên ủ rũ thở dài.

Ở trong lòng anh, lời anh Đế Tư vĩnh viễn có trọng lượng hơn so với bất kì kẻ nào, thật buồn cười, cô lại ghen với anh họ mình.

"Cậu cũng biết kể từ năm ngoái sau khi xảy ra việc kia, bên cạnh A Đế cũng chưa có trợ thủ có thể giúp anh ấy chia sẻ công việc." Ninh Nhi cố ý tránh nhắc tới sự việc kia.

Cả đời của Phạm Đế Tư suôn sẻ như vậy, lần đầu bị phản bội, hãm hại, cũng khiến anh và La Ninh Nhi quen biết, tiến tới chuyện yêu đương.

"Khi đó Trí Đạc vừa tốt nghiệp từ lớp thạc sĩ, A Đế kéo anh đến bên cạnh cùng anh ấy làm việc, cậu nhất định không biết, đúng A Đế nói gì Trí Đạc nghe nấy, lúc đối mặt với công việc lại khá cứng nhắc, anh không mù quáng nghe theo, nhiều lần A Đế với anh như sắp đánh nhau." Ninh Nhi hưng phấn nói cho Thiên Thiên biết sự tình.

"Có thật không?" Thiên Thiên không thể tin được mà thấp giọng nói.

Cô cho là Trí Đạc sẽ không tức giận anh Đế Tư, thì ra cô sai rồi.

"Đương nhiên là thật! Thiên, cậu nghĩ nha, ngay cả A Đế anh cũng không thèm so đo rồi, tại sao cậu rơi vài giọt nước mắt anh lại thỏa hiệp? Điểm này cũng không giống anh lắm."

"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà mình mới vừa khóc đó!" Thiên Thiên bỉu môi oán trách."Anh ấy không nói không rằng chạy ra khỏi nhà, thái độ đâu có giống như có ý với mình chứ."

"Tin mình, Thiên, cậu có thể thử." Ninh Nhi cười gian truyền thụ bí kíp.

"Thử cái gì?" Thiên Thiên tò mò hỏi.

Bây giờ không có cách, cô không thể làm gì khác hơn là cứu ngựa chết thành ngựa sống (ý chỉ còn một tia hy vọng cũng làm ý), chỉ cần có thể nhìn ra tâm ý của Trí Đạc, chuyện gì cô cũng nguyện ý thực hiện.

"Thiên, cậu bình thường rất thông minh, sao giờ lại ngốc vậy chứ?" Ninh Nhi thầm than trí thông minh của cô.

Thường xuyên lấy chuyện cô và Phạm Đế Tư ra làm chuyện cười nhất chính là cô ấy, còn thường trêu chọc khiến cô chỉ muốn đi tìm lỗ nẻ chui xuống, mà giờ chút chuyện nhỏ như vậy cũng muốn cô dạy?

"Không cần cậu nói, mình cũng cảm thấy mình càng ngày càng ngốc." Thiên Thiên buồn bực nói.

Ninh Nhi trừng mắt, không nhịn được thở dài.

Rốt cuộc Khâu Trí Đạc có khả năng gì, khiến Thiên Thiên mất hồn mất vía coi như xong, còn trở nên ngốc như vậy?

"Thiên, mình cho cậu mấy đề nghị, cậu suy nghĩ một chút có muốn dùng hay không."

"Ừ." Thiên Thiên kiên nhẫn vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

"Chính là nha. . . . . ." Ninh Nhi bắt đầu chít chít lách cách bày mưu cho bạn tốt.

Thiên Thiên không làm theo được sáu điều Ninh Nhi nói, cách thứ nhất sắc dụ, cô làm không được, cho nên không thể làm gì khác hơn là sử dụng chiêu thứ hai —— khổ nhục kế!

Khiến cho anh cảm động không thể không đối diện với chính mình.

Cô vẫn cảm thấy sao mình có thể nham hiểm như vậy, nhưng mà, ở thời điểm tranh thủ tình yêu, quân tử có tác dụng gì đâu cơ chứ?

Hôm nay cô đặc biệt năn nỉ ông chủ cho cô tan ca sớm, hôm nay sau khi nhận đủ tiền lương và tiền thưởng, cô tính toán khoản tiền lương kiếm được trong một tuần này, oa, chỉ cần cô tiếp tục cố gắng, chưa tới một tháng tiền của cô cũng đủ để đủ hai người bọn họ đến nước Pháp chơi một chuyến.

Chuyện này đáng ăn mừng, cho nên cô mới tan ca sớm, đến chợ mua một chút thực phẩm, tính toán dựa theo tài nấu nướng tinh tế của vợ ông chủ tiệm cà phê dạy, xuống bếp nấu một bữa ăn tối thịnh soạn.

Về đến nhà, cô không nhìn thấy Trí Đạc ở trong phòng, cảm thấy ngoài ý muốn.

"Anh ấy không ở trong nhà, vậy anh ấy chạy đi đâu?" Lúc này Thiên Thiên mới đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng."Bình thường mình đi làm, vậy anh ấy sẽ làm những gì cho hết thời gian nhỉ?"

A! Lúc này cô mới phát hiện mọi chuyện không ổn, chỉ lo đi làm kiếm tiền, mà quên mất anh ở một mình sẽ nhàm chán.

Nhất thời, cảm giác áy náy lan trong tim, rửa rau, động tác thái rau cũng nhanh hơn, nhưng bởi vì là lần đầu tiên vào phòng bếp, khó tránh được tay chân luống cuống.

Không bao lâu, tay của cô bị dao nhọn cứa mấy đường lớn nhỏ, vết thương nông sâu cạn không đồng đều.

Đợi đến khi cô làm xong món salad đơn giản, sốt Caesar và chiên xong thịt bò, dù chỉ một vài món ăn, cũng khiến hai bàn tay trắng noãn nhỏ nhắn chưa bao giờ làm công việc nặng gì dán đầy băng cá nhân.

Trí Đạc vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi khét của thức ăn bay ra cả phòng, anh nhíu mày, lần theo mùi khét tới trước bàn ăn.

"A? Anh về rồi." Thiên Thiên vui mừng cười với anh."Anh chạy đi đâu vậy? Về nhà cũng không thấy anh."

Trí Đạc không trả lời câu hỏi của cô, nhìn hai món ăn đơn giản trên bàn, lông mày nhíu lại.

Salad lớn nhỏ không đều, sốt Caesar ướp không đều, bò chiên cháy quá rồi, toàn bộ đều chẳng có chút gì hấp dẫn cả.

Nhưng những thức ăn này là cô ấy làm?

"Cô làm bữa tối?" Anh không dám tin hỏi.

"Ừa! Hôm nay em được rất nhiều tiền thưởng đó, em muốn chúng ta bắt đầu đi du lịch, em đã xin ông chủ cho nghỉ rồi, ngày mai chúng ta đi Cambridge được không? Tới Anh đã lâu như vậy, cũng chưa tới đó." Thiên Thiên rạng rỡ cười lên kế hoạch."Cho nên hôm nay coi như là ăn mừng, chỉ là em nấu ăn không tốt cho lắm, so với tài nấu nướng của anh, tội cho anh rồi."