Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 19: Mà tối nay
“Quan trọng là, thiếu gia thích Hân Á sao?” Thật ra đáp an Phúc bá đã sớm biết rõ, nhưng ông vẫn cố ý hỏi, dù sao loại chuyện này phải chính người trong cuộc nghĩ thông suốt mới có tác dụng.
Phó Thực Ân nhớ tới lời tỏ tình của Hân Á ngày đó, không thể phủ nhận khi anh nghe thấy vậy tim đập nhanh hơn, hơn nữa sự phiền chán bởi trước đó thấy cô ôm người đàn ông khác cũng trở thành hư không, thay vào đó là cảm giác vui vẻ mừng rỡ.
Mà tối nay, nụ hôn ngoài ý muốn mất khống chế kia cũng làm anh gần như chìm đắm.
“Tôi nghĩ…… có đi.” Phó Thực Ân nghĩ nghĩ, rốt cục thừa nhận.
Có lẽ khi còn quá trẻ phải nhận lấy áp lực tiếp quản công ty, nhiều năm như vậy rồi anh đã có thói quen để công việc chiếm toàn bộ cuộc sống cùng tất cả suy nghĩ, đối với phụ nữ, anh cũng không phải không có khát vọng, chỉ là công việc luôn bận rộn tách sự chú ý khỏi anh.
Cho nên tới nay anh chưa một lần nói chuyện yêu đương.
Nhưng mà anh biết, khi anh đang liều mạng làm việc, vất vả vượt mọi chông gai, bên người luôn có một bóng dáng trắng nõn, luôn luôn ở nơi nào đó quan tâm chú ý đến tất cả mọi thứ của anh.
“Hân Á là một cô bé rất ngoan, nếu thích, hy vọng thiếu gia có thể xác định tâm ý của mình, trân trọng cô bé. Nếu thiếu gia không thích, nên sớm nói rõ cho cô bé một chút, để cô bé tìm người đàn ông yêu mình, quý trọng cô ấy.” Phúc bá nói rất trực tiếp. “Thanh xuân của con gái rất đáng quý, đừng để cô bé chậm trễ mới tốt.”
======= tiểu thuyết hay ====== Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình làm người ta quên đi lo lắng.Tống Thái Tông mỗi ngày đều đọc hai quyển sách Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình, nếu một ngày bận việc triều chính thì ngày hôm sau sẽ đọc gấp đôi.=======Truyện Ngôn Tình Tổng Tài ====
Trong đầu Phó Thực Ân thoáng chốc hiện lên một màn Hân Á cùng một người đàn ông khác, cảm giác buồn bực lại lần nữa xông vào tim anh.
Có lẽ từ lần đầu tiên thấy cô, anh đã quyết định “Người kia” chính là cô, không có ai khác.
Chỉ là công việc nhiều cùng thói quen lâu năm, khiến anh quên cô đang ở đây chờ một đáp án.
Hân Á là của anh, vẫn luôn là vậy.
Vĩnh viễn là vậy.
Cơn bão đầu tiên trong năm nay đã đến rồi.
Hiện tượng La Ninadie»ndٿanl«equ»yd«on nuốt lấy tất cả bão mùa hè, thẳng đến khi vào thu rốt cục xuất hiện cơn bão đầu tiên. Thế bão tới rào rạt, thời sự buổi tối liền thông báo ngày mai ngừng đi làm đi học.
Quán cà phê ngày mai không phải mở cửa, tất cả áp lực của Lục Hân Á nhất thời được dỡ xuống, đây chứng tỏ ngày mai cô khôngdie»ndٿanl«equ»yd«on cần dậy sớm mở cửa, không cần duy trì sự tỉnh táo, không cần đối mặt với bất kì kẻ nào.
Đươngdie»ndٿanl«equ»yd«on nhiên, lại càng không phải đối mặt với nụ hôn sai lầm trước đó của Phó đại ca.
Nhớ tới sự kích động, vẻ mặt hối hận của Phó đại ca sau khi hôn mình, cô cảm thấy trái tim hoàn toàn bị đạp vỡ.
Thừa dịp mưa gió còn chưa lớn, Lục Hân Á đi cửa hàng tiện lợi mua một đống rượu cùng hai hộp kem lớn, khóa mình trong quán cà phê. Trên tivi đều diễn như vậy, thời điểm quá thương tâm, múc ăn từng miếng kem to, là có thể vui vẻ lên, hoặc là liều mạng uống rượu, là có thể quên đi sự mất ngủ cùng cảm giác đau lòng.
Cô muốn hạnh phúc, muốn vui vẻ lên. ======= tiểu thuyết hay ======
Nhưng mà kem ngọt cùng nước mắt tiến vào trong miệng cô, như thế nào cũng không làm dịu được sự đau đớn tận trong đáy lòng, nước mắt cô vẫn như cũ không ngừng rơi xuống, nỗi đau lòng không có điểm cuối cùng.
Quẳng kem vào tủ lạnh, tiếp đó cô uống rượu.
Mua về không phải là bia, bia sẽ không say, cho nên cô mua rượu Whisky tầm 40 độ, mỗi một ngụm Whisky đều thật nồng thật cay, bởi vì quá nồng, cho nên nước mắt chảy xuống cũng thật tự nhiên.
Trái tim giống như bị khoét một mảng, cô không biết nên làm gì mới có thể tốt lên được.
Phó đại ca đáng ghét…… Nếu năm ấy không gặp anh, thì hiện tại cô nhất định sẽ không đau như vậy, nhưng mà, cho dù vậy, cô vẫn muốn gặp được anh.
Bởi vì anh đã cho cô một cuộc sống hoàn toàn mới cùng mười năm đẹp nhất, ngọt ngào nhất.
Chỉ là mười năm giống như cảnh trong mơ, mười năm cam tâm tình nguyện kia, khiến lòng cô…… Đau quá đau quá.
Lục Hân Á ôm chai rượu, rúc thân mình trong ghế lô chuyên dụng của Phó Thực Ân, muốn bắt lấy một chút hơi thở thuộc về anh. Cô không tiếng động khóc, càng ngày càng khó chịu, giống như một đường chỉ vụng về khâu lấy miệng vết thương, không cẩn thận một chút liền bị đứt rời, máu lập tức trào ra thật nhiều.
Làm sao bây giờ? Tim đau như vậy phải làm sao bây giờ?
Cô cúi đầu thật thấp khóc lên, hồn nhiên không biết ban đêm mưa sa gió giật, bên ngoài quán cà phê nhỏ, đang có người mở cửa tiến vào.
Người tới bị mưa gió khiến một thân ẩm ướt, cầm trong tay chìa khóa dự bị mượn được, chậm rãi đi tới góc truyền ra tiếng khóc.
Từng bước tới gần, tiếng khóc kia càng lúc càng rõ ràng, cũng càng lúc càng khiến người ta đau lòng.
Tay vươn ra, nhẹ nhàng đẩy rèm vải khu ghế lô, bóng dáng quen thuộc kia chính là đang cuộn mình bất lực khóc.
Nhìn côDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. nhỏ bé như vậy, thương tâm như vậy…… Thật giống như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Trái tim truyền đến từng cơn quặn thắt đau đớn, anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa trán cô.
Lục Hân Á hai mắt đẫmDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. lệ mông lung ngẩng đầu, có lẽ do chất cồn của rượu làm thần kinh tê dại, phản ứng của cô trở nên chậm chạp, sau khi kinh ngạc nhìn anh một lúc, mới nhận ra anh.
“Phó đại ca……” CôDi●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. hít mũi, mặt khóc chật vật, làm thế nào nước mắt cũng không ngừng được. “Sao anh lại ở trong này?” Nhất định là do cô uống rượu, mệt mỏi, cho nên xuất hiện ảo giác.
“Anh lo cho em, A Thác đưa chìa khóa cho anh, cho nên anh đến đây.”
Anh mặc một thân quần áo đen, ở trong ảo giác mà vẫn anh tuấn cao ngất như vậy, khiến người ta vừa động tâm lại đau lòng.
“Đừng khóc.” Phó Thực Ân nghiêng người ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngón tay dài thay cô lau đi nước mắt, ai ngờ nước mắt cô giống như đoạn trân châu bị đứt dây càng lúc càng nhiều, khóc đến tim anh cũng hoảng lên, dứt khoát duỗi tay ôm cô vào lòng.
“Xuỵt, đừng khóc được không? Là anh không tốt, thực xin lỗi.”
“Anh…… Anh không có lỗi.” Mặc kệ là hiện thực hay cảnh trong mơ, cô đều muốn nói rõ với Phó đại ca.
“Là em rất…… Yếu ớt, cho em…… Cho em một chút thời gian, em…… em sẽ tốt lên nhanh thôi.”
“Không, anh có lỗi.” Anh đau lòng vì sự ngốc nghếch của cô. “Năm ấy mang em về nhà họ Phó, ý định ban đầu là muốn bảo vệ em, để em vĩnh viễn sẽ không phải khóc nữa.”
“Anh chỉ là…… anh chỉ là không yêu em, anh không có lỗi.” Cô khó khăn nói lời này ra miệng, nước mắt thật vất vả mới khắc chế được lại vỡ đê lần nữa.
“Hân Á, em đừng khóc, anh đi rót chén trà nóng cho em. Em bình tĩnh một chút, sau đó hãy nghe anh kể một câu chuyện xưa được không?” Phó Thực Ân kéo cô ra khỏi ngực mình, nghiêm túc nhìn cô.
Lục Hân Á hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, mặc dù đầu có chút mê man, nhưng biết Phó đại ca muốn cùng cô nói chuyện quan trọng, vì thế khẽ cắn môi dưới gật đầu.
Phó Thực ÂnDi‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ôn vừa lòng xoa xoa tóc cô, rời khỏi ghế lô.
Lục Hân Á Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônlúc này mới rút ra mấy tờ giấy, sửa soạn bản thân cho sạch sẽ. Một bên lau nước mắt, chùi nước mũi, cô cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
Chỉ chốc lát sau, Phó Thực Ân bưng một chén trà nóng tiến vào ghế lô, dịu dàng đặt vào tay cô, ngồi xuống bên người cô.
Mặc dù hai bên ghế lô đều là sô pha dành cho hai người, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ sóng vai ngồi cùng Di‿ễnđ‿ànL‿êQu‿ýĐ‿ônmột bên.
Trong lúc bất chợt, ghế lô dường như trở nên nhỏ đi, không khí cũng trở nên mờ ám.
Thấy cảm xúc của cô đã chậm rãi khôi phục lại, anh mới nhẹ nhàng mở miệng. “Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đang suy tính chuyện tự sát.”
Mở đầu như vậy khiến Lục Hân Á cả kinh, trợn lớn đôi mắt còn mang theo ẩm ướt, hoang mang bất ổn nhìn anh.
“Không nghĩ tới đi?” Phó Thực Ân cười khổ. “Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, cũng là lần duy nhất anh có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Một năm đó thật gian nan, cha và mẹ kế đột nhiên gặp tai nạn xe cộ qua đời, anh trở thành người phải gánh vác trách nhiệm nhà họ Phó, mặc dù cha đã vì anh là người nối nghiệp mà bồi dưỡng từ nhỏ, nhưng mà đối với anh còn đang học năm ba đại học mà nói, vẫn quá sớm rồi. Anh còn chưa kịp chuẩn bị tốt. Lúc ấy, anh chỉ cảm thấy năng lực của bản thân không đủ để đảm nhiệm người nối nghiệp nhà họ Phó mà thôi, lại không biết rằng tình huống của công ty còn phức tạp hơn so với anh tưởng.”
“Mới đầu anh ngây thơ cho rằng sau khi vào công ty, nhóm lão thần luôn một mực cung kính với cha sẽ diễn như trên phim truyền hình, trung tâm phụ tá thái tử sắp kế vị, nhưng trên thực tế, mỗi người đều tìm cơ hội nuốt lấy Phó thị, phe