Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 21: Đi dạo phố

 “Đi dạo phố có thể biết yêu cầu vật chất cùng sự thưởng thức khác biệt của nhau.” Cô thẳng thắn chia xẻ bí mật nhỏ cô phát hiện ra với anh. “Tuy rằng không mua gì, nhưng ít nhất anh biết em không thích đôi giày nào giá ba vạn đồng trở lên lại không có chức năng gọi điện thoại.”

Phó Thực Ân dịu dàng nở nụ cười.

Đi dạo phố xong, bữa tối anh đặc biệt đặt chỗ một quán nhỏ nổi tiếng không có thực đơn trên núi Dương Minh.

Tuy nói lúc lên núi Dương Minh, cô quả thật có loại ảo giác chuẩn bị phải về nhà, nhưng càng đi sâu vào núi, thì vẫn có chút hi vọng, thấy được phong cảnh mới.

Quán cơm nhỏ tên là “Vân gian”, khách không đông lắm, mỗi khu ghế lô đều có tính kín đáo và cảnh đêm bên cửa sổ đáng thưởng thức, không khí yên tĩnh tươi đẹp, quả thực giống nơi thế ngoại đào nguyên, hơn nữa sau khi đồ ăn được mang lên, món ăn càng khiến cô kinh ngạc.

Mỗi món đồ ăn đều giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy, tinh xảo lại có từng tầng cảm xúc dồi dào.

“Phó đại ca, anh thường ăn những thứ thế này sao còn thích đến quán ăn đồ em nấu chứ?” Nếm thử hương vị của người ta, nghĩ lại tay nghề của mình, tuy nói tay nghề của cô không đến nỗi nào, nhưng ở trước mặt đầu bếp chân chính căn bản không lên được mặt bàn đâu.

“Thứ nhất, anh đã sửa rất nhiều lần xưng hô của em rồi.” Anh đột nhiên toát ra một câu như vậy. ======= tiểu thuyết Ngôn Tình Nữ Cường======

 

Lục Hân Á sửng sốt một chút, lập tức cố ý ngọt ngào kêu lên một tiếng, “Ân” Giọng điệu rất giống mấy cô đi làm ở quán rượu.

Phó Thực Ân tức giận lườm cô một cái, nhưng vẫn nở nụ cười. “Anh thích dùng cơm ở quán cà phê của em, bởi vì nơi đó thuộc về em, là nơi anh có thể hoàn toàn thả lỏng.”

“Anh hình như không có trả lời vấn đề của em đâu?” Tuy lời nói của anh khiến lòng cô thật ấm áp vui vẻ, nhưng cô vẫn khôn khéo bắt được lỗi trong lời nói.

“Tay nghề của em còn muốn trả lời thế nào? Không phải mỗi lần anh đều ăn hết sao.” Anh ôn hòa cười cười.

“Đây tính là đáp án gì chứ? Thật vô lại.” Cô cười chu miệng làm nũng.

Phó Thực Ân ngưng mắt nhìn dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của cô, rốt cục không nhịn được khom người hôn lên cánh môi mềm mại ngọt ngào của cô.

Hơi thở anh ấm áp, kiên định triền miên khẽ mở môi cô ra, đầu lưỡi thong thả mềm nhẹ công thành chiếm đất, khiến toàn thân cô như nhũn ra.

Thật lâu sau, anh mới mê luyến không thôi lấy ra. “Anh biết những năm gần đây em vẫn luôn thích anh.” Anh đột nhiên nghiêm túc nhìn cô nói.

“Làm gì vậy chứ……” Bị nói vậy, khuôn mặt Lục Hân Á hơi nóng lên, xấu hổ lại thẹn thùng cúi xuống.

“Cho dù là thật cũng……” Cũng không cần phải nói ra đi?

“Nếu có một ngày, em phát hiện ra anh không hoàn mỹ như em nghĩ thì làm sao đây?” Vẻ mặt anh thoạt nhìn có chút phiền não.

“Em đâu có nghĩ anh đến hoàn mỹ như vậy đâu.” Cô liếc mắt một cái, hừ nói: “Gì mà tự kỉ vậy chứ.”

“Vậy sao?” Anh bị cô chọc cười.

Lục Hân Á bị khuôn mặt anh tuấn tươi cười kia làm cho mềm nhũn, tay ôm lấy mặt anh, cố ý phụng phịu nghiêm túc mở miệng, “Anh quả thật không hoàn mỹ đâu, là tình yêu khiến em mù quáng, mới thoạt cho rằng anh hoàn mỹ. Cho nên anh không cần sợ bản thân có khuyết điểm, chỉ cần liên tục khống chế sự mù quáng của em là được rồi.”

Phó Thực Ân rốt cục không nhịn được cười ra tiếng, ôm chặt cô vào lòng.

Anh hy vọng sẽ mãi mãi như thế này, cô vĩnh viễn sẽ không cũng không cần phát hiện ra mặt đen tối kia của anh……

Có lẽ không ai nghĩ tới, nói đến chuyện yêu đương Phó Thực Ân sẽ thoát khỏi hình tượng anh minh thần võ, cơ trí nho nhã bình thường, năm tháng này, sự thay đổi của anh có thể nói là mọi người quá rõ ràng.

Đương nhiên ngày thường khi ở công ty làm quyết sách hay giật điện người, anh vẫn là cái dáng vẻ vân đạm phong khinh giết người trong vô hình, nhưng ngoại trừ lúc tất yếu đó, gần đây anh có chút vị người hơn, thậm chí còn có thể cùng công nhân viên chào hỏi tán gẫu vài câu, hòa ái dễ gần không còn giống như một vị thần trên mây nữa.

Nhóm chủ quản cao cấp đối với sự thay đổi của ông chủ lớn đều nghị luận sôi nổi, nhưng cuối cùng không ai có được đáp án chính xác. Nếu nói tổng giám đốc đang yêu, nhưng anh làm việc nghỉ ngơi vẫn như bình thường như trước, vẫn là mỗi ngày làm việc tới hơn mười giờ, dùng cơm cũng chỉ đến quán cà phê gần đó mà thôi, hơn nữa đối tượng là ai cũng không có ai biết.

Trong khi mọi người còn đang xôn xao suy đoán, rất nhanh đã tới tháng một, tiệc rượu xuân mỗi năm một lần lại tới rồi.

Kể từ khi Phó Thực Ân lại một lần nữa nắm quyền, tiệc rượu xuân nhà họ Ngụy liền xuống dốc, sự kiện lớn nhất trong năm cử hành ở Phó viên như cũ, mặc kệ là bạn bè chính thương hay công ty cao cấp, hôm nay tất cả đều sẽ mặc thịnh trang* tham dự.

*thịnh trang: lễ phục/trang phục hoa lệ, lộng lẫy

Mà nay năm cũng như năm vừa rồi, bạn gái Phó Thực Ân bên người tuyệt đối không lặp lại, chỉ là bạn gái lần này của anh khác với những lần trước, cũng không phải khuôn mặt lạ nào. Các chủ quản cao cấp giai đoạn đầu thường qua lại nhà họ Phó đều gặp qua cô gái này, đại lão nhà họ Ngụy tự nhiên càng vô cùng quen thuộc, bởi vì ngồi bên người Phó Thực Ân, chính là đứa con gái thân thích bọn họ đau đầu nhất, Lục Hân Á.

Lần đầu lấy thân phận nữ chủ nhân tham gia tiệc rượu cỡ lớn, Lục Hân Á có vẻ vô cùng bất an, cô giữ chặt lấy Phó Thực Ân, giống như sợ anh sẽ giãy ra vậy.

“Đừng căng thẳng, cho dù bọn họ có muốn ăn thịt người, cũng sẽ xông về phía anh.” Phó Thực Ân dịu dàng vỗ vỗ tay cô.

“Sao em lại phải ở trong này?” Cô nhỏ giọng hỏi vấn đề giống nhau lần thứ một trăm.

“Em cần phải làm quen đi.” Anh cười đáp. “Tập sớm một chút có vẻ tốt hơn, tương lai còn có bao lần tiệc hội em phải đứng bên người anh đấy.”

Lục Hân Á trong lòng ngọt ngào muốn chết, nhưng vẫn không nhịn được e lệ mặt hơi đỏ, chẳng qua cô không oán trách nữa, cố gắng trưng lên dáng vẻ đoan trang, ngoan ngoãn sắm vai bình hoa bên cạnh Phó Thực Ân, một bên vụng trộm quan sát một con người khác của anh cô chưa từng thấy qua.

Phó Thực Ân ở trong hội trường đón nhận những ánh nhìn mang theo sự tôn kính, sợ hãi hoặc ghen tỵ của mỗi người, nhưng vẫn bình thản ung dung, trò chuyện vui vẻ, xem ra đó chính là người lãnh đạo hoàn mỹ trời sinh, khí phách thong dong tiêu sái kia, không hổ là người nối nghiệp được huấn luyện từ nhỏ.

Hơn nữa lợi hại nhất là mặt nạ giả treo trên khuôn mặt kia của anh, cánh tay bị cô bóp chặt vì căng thẳng cũng không kêu đau, luôn bảo trì phong độ cười ôn nhã.

Điểm tuyệt đối! Lục Hân Á trong lòng vụng trộm chấm điểm cho anh, không ngờ khóe mắt bắt được bóng dáng khiến sắc mặt cô thoáng chốc cứng đờ.

Hôm nay dù sao cũng là tiệc lớn của Phó thị, người nhà họ Ngụy đương nhiên sẽ không vắng mặt, Ngụy Văn Bá cùng Ngụy Văn Trọng giờ phút này chính là đi tới phía bọn họ, trong tay đều tự cầm ly rượu.

“Thực Ân, năm nay đổi bạn gái đi cùng à?” Ngụy Văn Bá cười trêu chọc, ánh mắt nhìn Lục Hân Á lại trầm xuống.

“Bác Ngụy.” Phó Thực Ân giơ ly rượu lên, gật đầu chào hỏi.

“Bác cả, bác hai.” Nhìn thấy trưởng bối gia tộc, Lục Hân Á hiển nhiên phải chào hỏi trước.

“Hân Á, đã lâu không thấy cháu? Tốt nghiệp rồi chứ?” Ngụy Văn Trọng mở miệng hỏi, không biết thật sự đã quên đợt trước vừa gặp mặt trong hôn lễ của nhị thiếu nhà họ Phó, hay là căn bản không để cô vào mắt.

“Vâng, cháu tốt nghiệp đã lâu rồi.” Lục Hân Á cười tủm tỉm trả lời, chỉ là ngón tay càng bám chặt lấy cánh tay Phó Thực Ân.

Cảm giác được cô lại phòng bị cùng căng thẳng, Phó Thực Ân dứt khoát vươn tay, nhẹ ôm lấy thắt lưng cô, hoàn toàn nhét cô vào dưới cánh chim của mình, cho cô một chút cảm giác an toàn.

“Vậy tốt nghiệp xong đang làm gì rồi?” Ngụy Văn Bá hỏi theo. “Làm việc tốt chứ?”

“Có ạ.” Lục Hân Á gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, nhìn cháu không làm chuyện gì xấu, có thể đi theo quỹ đạo là bác an tâm rồi.” Vẻ mặt khoan dung kia của Ngụy Văn Bá rất chân thật, người không biết chuyện có lẽ nghĩ rằng cô đã từng làm ra chuyện tày trời nào đó.

“Đúng vậy, đời này chỉ cần cháu làm người cho tốt, không bước theo vết xe đổ của mẹ cháu, nơi đâu cũng quyến rũ đàn ông, lừa tiền chung quanh, như vậy tổ tiên tích đức rồi.” Ngụy Văn Trọng cũng xướng theo.

“Bác Ngụy không cần lo cho Hân Á.” Phó Thực Ân nhìn tất cả vào mắt, lộ ra nụ cười tao nhã lợi hại trên thương trường khiến kẻ địch phải khiếp đảm. “Mắt nhìn người của cháu rất tinh chuẩn, nếu đã xem cô ấy là đối tượng kết hôn trong tương lai, đại biểu Hân Á hiển nhiên vô cùng ưu tú.”

“Đối tượng kết hôn?” Ngụy Văn Trọng kinh ngạc lặp lại.

“Thực Ân, cháu đang nói đùa sao?” Phó Thực Ân không nói đạo lý chướng mắt con gái nhà họ Ngụy bọn họ, ngược lại đi thích đứa con gái cha chạy trốn, mẹ không đứng đắn này. Ngụy Văn Bá nói tiếp: “Hân Á từ nhỏ không cha, mẹ nó lại --”