Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 22: Quên đi

 “Gia cảnh Hân Á không tốt cháu biết rõ, chẳng qua không liên quan gì đến Hân Á.” Phó Thực Ân thản nhiên nói, trong giọng nói mang ý cảnh cáo khiến không khí đột ngột trở nên đông cứng.

Đang lúc Ngụy Văn Trọng tự hỏi nên khuyên thế nào để Phó Thực Ân thay đổi tâm ý, xa xa thấy Ngụy Như Oánh cùng con gái Giai Hâm đi tới, ông ta vội vàng nháy mắt với con gái.

“Hân Á, các chị họ của cháu đều tới đây rồi, chị em mấy đứa lâu không gặp mặt, không bằng qua tâm sự với nhau đi.”

Chỉ cần Lục Hân Á rời đi, có lẽ có thể nhân cơ hội khuyên nhủ Phó Thực Ân.

“Cháu......” Vừa nghe thấy nhóm chị họ đến đây, Lục Hân Á có chút bất an. Chẳng qua chuyện đó không có liên quan với Phó Thực Ân, cô đã sớm biết lúc trước mình hiểu nhầm chuyện giữa anh và chị họ Giai Hâm.

Chỉ là bằng vào kinh nghiêm của mình, cô biết ở chung với nhóm chị họ là một chuyện thực đáng sợ.

“Hân Á, em cũng tới rồi?” Ngụy Giai Hâm nhận được ám hiệu của cha, vẻ mặt vốn ghen ghét rất nhanh chuyển sang tươi cười, ngay cả giọng nói cũng cao lên mấy độ.

“Chị họ......” Lục Hân Á chỉ có thể kiên trì nở nụ cười.

“Lâu rồi không gặp, chúng ta đừng ầm ý mấy người đàn ông bàn chuyện công việc, ra chỗ khác nói chuyện con gái chúng mình đi.”

Ngụy Như Oánh sau khi kết hôn vẫn độc tài như trước, gả cho một tên đàn ông chướng mắt có điều kiện, cả ngày oán giận. Giờ phút này thấy bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ nhất lại là một con quỷ đáng ghét, trong lòng cũng rất không thoải mái. =======Truyện Ngôn Tình  Tiểu Thuyết Tổng Tài ====

 

“Em……” Lục Hân Á muốn cầu cứu Phó Thực Ân, lại lo lắng bọn họ thật sự có việc muốn nói.

Quên đi, dù sao đi theo chị họ ra ngoài bị ghét bỏ, ở trong này cùng các cậu cũng bị ghét bỏ, không có gì khác nhau cả. Hơn nữa cô chậm chạp ngốc nghếch, đến mãi tận bay giờ mới biết được hai người chị họ vì sao từ nhỏ đến lớn vừa gặp chuyện của Phó Thực Ân liền nhằm hết vào cô.

Còn về sóng ngầm mãnh liệt giữa cô và chị họ, cô cũng không thể trốn mãi được, dù sao nhà họ Ngụy còn đang phục vụ Phó thị, tương lai mọi người còn rất nhiều lần gặp nhau, vẫn là đau dài không bằng đau ngắn, giải quyết một lần cho xong.

Ai! Lục Hân Á ở trong lòng than nhẹ một tiếng, coi như lợn chết không sợ nước sôi đi.

“Thực Ân, em đi cùng chị họ lấy chút đồ ăn.” Cô nhẹ giọng nói.

“Em xác định?” Anh hơi nhướn mày.

Lục Hân Á chỉ lộ ra nụ cười ngọt, đáp lại sự săn sóc quan tâm của anh.

Hai người mắt đi mày lại ngọt ngào với nhau khiến Ngụy Như Oánh cùng Ngụy Giai Hâm nhìn mà nổi trận lôi đình, trong lòng châm ghim người rơm Lục Hân Á hơn mấy nghìn lần rồi.

Mang Lục Hân Á rời khỏi phạm vi tầm mắt của Phó Thực Ân, giọng nói bọn họ cay nghiệt trở lại.

“Cô rất lợi hại đó. Bám Phó đại ca nhiều năm như vậy rồi còn âm hồn bất tán.” Ngụy Như Oánh hai tay khoanh ngực, lạnh lùng nói.

“Chị họ, em không bám anh ấy.” Lục Hân Á hít sâu một hơi, còn nghiêm túc chỉ ra chỗ sai, “Bọn em chính là đang kết giao.”

“Kết giao?” Không dự đoán được Lục Hân Á dám dõng dạc phản bác, Ngụy Như Oánh biết ván đã đóng thuyền, ghen tị trong lòng tăng vọt không khống chế được. Cô ta chính là không thể nhận thất bại bởi một con quỷ đáng ghét gia thế, diện mạo không có này.

“Buồn cười? Các người sao có thể kết giao được? Phó đại ca là người nào chứ, mà cô có cái thân phận gì?”

“Hân Á.” Ngụy Giai Hâm tuy cũng ghen tỵ cuồn cuộn, nhưng bày ra dáng vẻ lý giải nói với Lục Hân Á: “Tôi biết Phó đại ca là người đàn ông hấp dẫn, cô trẻ tuổi khó tránh khỏi bị lầm lạc, nhưng đứng ở lập trường chị họ tôi muốn nhắc nhở cô, cha tôi đã bàn chuyện hôn nhân của chúng tôi với Phó đại ca…… Hy vọng cô có thể hiểu được.”

“Chuyện hôn nhân?” Lục Hân Á thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.

“Đúng vậy, hai nhà chúng tôi môn đăng hộ đối, Phó đại ca cũng thích tôi, cho nên……” Ngụy Giai Hâm cố ý nói đến điềm đạm lại đáng yêu. “Hy vọng cô có thể buông tha Phó đại ca.”

“Buông tha anh ấy? Em có thế nào với anh ấy đâu?” Hiện tại là chiêu gì đây? Lục Hân Á biết chị họ vẫn luôn mến mộ Thực Ân, nhưng cô là người từng trải, từng nếm qua tư vị đau khổ yêu mến không thành công, liền không muốn lên tiếng châm chọc, chỉ chân thành nhìn Ngụy Giai Hâm nói: “Chị họ, em không biết bác hai nói thế nào với chị, nhưng quả thật em đang cùng Thực Ân hẹn hò, bọn em giống như đôi tình nhân bình thường vậy, rất nghiêm túc về đoạn tình cảm này.”

“Cô nói bậy!” Khuôn mặt Ngụy Giai Hâm mời rồi còn đoan trang đáng yêu đột nhiên trở nên vặn vẹo, giọng nói còn bén nhọn hẳn lên.

“Phó đại ca sẽ không hẹn hò với cô đâu!”

“Chị họ……” Tình hình có chút không ổn, chị họ giống như không khống chế được. Lục Hân Á hơi hơi lui từng bước.

“Ngay cả mẹ ruột mình cũng ném đi mặc kệ, đứa con gái tâm địa sắt đá như vậy, Phó đại ca mới không thích cô đâu!”

Ngụy Giai Hâm lớn tiếng nói.

“Mẹ?” Nghe thấy lời cô ta, Lục Hân Á trở nên khẩn trương, bất chấp sợ hãi vừa rồi trong lòng, tiến lên vội vàng hỏi: “Chị họ, chị biết mẹ em ở đâu sao? Mau nói cho em biết.”

“Sao tôi phải nói cho cô? Ban đầu không phải cô bỏ lại mẹ cô chạy tới bên Phó đại ca sống những ngày sung sướng sao? Sao còn có thể nghĩ tới bà mẹ nghèo khổ kia?” Thấy mình đạp lên chân đau của cô, Ngụy Giai Hâm đắc ý nở nụ cười.

“Chị họ, chị làm ơn nói cho em biết, mẹ em đang ở đâu đi?” Nghe những lời chị họ nói, mẹ hẳn là có liên lạc với bọn họ, Lục Hân Á càng hoảng. “Xin chị đó, em vẫn không tìm thấy bà ấy.”

Từ khi vào nhà họ Phó, cô vẫn muốn liên lạc với mẹ, cũng từng xin Thực Ân mang cô đi gặp mẹ, nhưng lần đó tốn công vô ích. Bọn họ đến nơi mới của mẹ, mẹ lại bởi vì nợ tiền thuê nhà mà thừa dịp ban đêm bỏ trốn, ngay cả chủ cho thuê nhà cũng không biết bà chạy đi đâu, sau lần đó, cô cũng không thấy tin tức của mẹ nữa.

“Mẹ cô thật đáng thương, con gái không cần mình, đành phải tùy tiện theo một tên đàn ông, bị lừa tiền thì thôi, còn bị đánh tới hủy dung…… Đáng thương quá! Con gái chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý cho riêng mình.” Ngụy Giai Hâm nhìn dáng vẻ gấp đến độ sắp khóc ra, trong lòng có khoái cảm trả thù.

“Mẹ bị hủy dung?” Lời của chị họ khiến trong lòng Lục Hân Á không ngừng trầm xuống, cô thất thần nỉ non, không thể tưởng tượng được người mẹ yêu cái đẹp nhất bị hủy dung thì sống sót như thế nào. Cô đau lòng không kìm nén được, nước mắt rớt xuống. “Chị họ, làm ơn nói cho em biết được không? Xin chị đấy!”

“Đừng có kéo tôi!” Ngụy Giai Hâm hất tay cô ra. “Sao tôi phải nói cho cô? Bằng không cô không được quấn lấy Phó đại ca nữa, tôi liền nói cho cô.” “Em……” Lục Hân Á có chút chần chừ, đờ đẫn lắc đầu.“Không được.”

“Xem đi! Vì đàn ông ngay cả mẹ mình cũng không cần.” Ngụy Như Oánh ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.

“Không phải……” Không phải như thế, như vậy không công bằng với Thực Ân!

Lục Hân Á muốn giải thích, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa khiến người ta vững vàng.

“Tin đồn đều là những lời nhảm nhí.” Phó Thực Ân không biết từ khi nào đã nói chuyện xong với trưởng bối nhà họ Ngụy, đi đến phía sau Lục Hân Á, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Tôi nghĩ lấy năng lực của tôi, còn không đến mức không tìm được mẹ vợ tương lai.”

“Phó đại ca?” Ngụy Giai Hâm cả kinh, lại nhìn thấy thái độ tìm mọi cách che chở của anh với Lục Hân Á, sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng.

“Hai vị tiểu thư nhà họ Ngụy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, mời các cô tự lo cho tốt đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy các người ức hiếp vợ chưa cưới của tôi.” Giọng nói Phó Thực Ân lạnh lẽo, trong đó có cả ý tứ cảnh cáo khiến người ta không thể bỏ qua, anh thản nhiên nhìn chị em nhà họ Ngụy một cái, rồi ôm lấy Lục Hân Á đang cúi đầu khóc xoay người rời đi.

Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lục Hân Á liền trốn vào phòng, thân là chủ nhân Phó Thực Ân không thể rời vị trí, chỉ có thể nhanh chóng chấm dứt tiếc rượu.

Thời điểm anh vào phòng, cô đã thay lễ phục rửa mặt chải đầu xong, chỉ là ánh mắt còn hồng hồng sưng đỏ, ngồi một góc ngẩn người.

Dáng vẻ uể oải yếu ớt của cô khiến lòng anh chợt đau, anh đi tới nhẹ nhàng đè lên bả vai cô.

Cảm nhận được sức mạnh ổn định quên thuộc từ trên vai truyền đến, Lục Hân Á quay đầu ôm lấy thắt lưng Phó Thực Ân, trán đặt lên chiếc bụng rắn chắc của anh, thì thào nói nhỏ, “Em thật sự tồi tệ…… Mẹ xảy ra chuyện như thế, vậy mà em cũng không biết……”

“Được rồi, trước đừng khổ sở.” Phó Thực Ân vỗ vỗ cô, dịu dàng khuyên bảo. “Hai người nhà họ Ngụy kia nói không chừng chính là muốn bắt nạt em mới nói bậy nói bạ, em trước đừng lo lắng.”

“Không, anh không biết đâu……” Lục Hân Á ngẩng đầu, trong mắt phiếm ánh lệ, nhìn anh tha thiết. “Thời điểm cuộc sống không ổn, mẹ sẽ tìm đàn ông để dựa vào, những người đó rất nhiều người không yên phận…… Các chị nói…… không phải chưa từng xảy ra.”

Những năm gần đây cô lớn lên dần dần thành thục, gặp qua rất nhiều người, mới bắt đầu hiểu được mẹ không ngừng đổi đàn ông bên người là vì cảm thấy không an toàn, cô thấy mẹ thật đáng thương, dù sao hồi còn ở cùng mẹ, trong cuộc sống cũng không có gặp ai như Phó Thực Ân có thể kéo bà lại.

“Đừng tự dọa mình như vậy.” Phó Thực Ân ngồi xuống bên cô, ôm cô vào lòng.