Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 23: Nhìn đôi mắt
“Em thật sự không xong rồi.” Hai má dán vào ngực anh, khăn giấy trong tay đã bị nước mắt cô thấm ướt. “Khi đó một lòng muốn chạy khỏi nơi đó, liền bỏ mẹ lại……”
“Không phải như thế, em biết là không phải mà.” Anh nắm lấy bả vai nhỏ yếu của cô khiến cô đối mặt với mình, trịnh trọng mở miệng, “Em cũng không bỏ lại bà ấy.”
Nhìn đôi mắt đen của anh, Lục Hân Á nhớ tới năm ấy, ngày đó Phúc bá và luật sư muốn dẫn cô đi, mẹ quả thật chưa từng mở miệng muốn giữ cô lại.
“Nhưng mà mẹ…… vẫn là mẹ em.” Ít nhất trước đó, mẹ vẫn mang cô theo bên người, cố gắng nuôi cô lớn, không phải sao? “Một mình mẹ không thể sống được…… em lại không có cách giúp đỡ, ngay cả cách liên lạc cũng không có……”
“Bà ấy có phương thức liên lạc với luật sư Cố, nếu bà ấy thật sự muốn tìm em, sẽ không phải không có cách.” Phó Thực Ân chỉ hy vọng không phải nhìn vẻ tự trách của cô nữa, nhưng sự thật tàn khốc như vậy, vẫn tàn nhẫn tựa như con dao sắc bén.
Nếu không phải cô bỏ mẹ, thì chính là mẹ bỏ cô, mặc kệ sự thật là thế nào, đều đủ khiến cô tan nát cõi lòng.
“Nhiều năm vậy rồi, em tưởng rằng sẽ không đau nữa......” Cô nghẹn ngào nói.
“Xuỵt.” Ánh mắt ôn hòa thâm thúy dừng trên cô, anh hôn lên khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói nhỏ: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình được không?”
die»ndٿanl«equ»yd«on
Nụ hôn của anh trân trọng mềm nhẹ, khiến Lục Hân Á cảm thấy thật ấm áp.
“Chuyện mẹ em anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.” Anh nhỏ giọng cam đoan, hôn lên môi cô.
“Thực Ân......”die»ndٿanl«equ»yd«on
“Xuỵt, đừng khóc.” Anh muốn cô quên đi tất cả sự thương tâm, vì thế dịu dàng hôn môi cô. “Anh đã nói sẽ bảo vệ không để em đau lòng nữa, không được hại anh nuốt lời.”
Trong nụ hôn nóng bỏng dịu dàng của anh, sự thương thâm, mất mát cùng đau đớn vì bị vứt bỏ của cô, giống như từng chút từng chút một nhạt dần.
Cô muốn nhiều hơn, cô muốn anh. Cô khát vọng tình yêu của anh bổ khuyết cho sợ hãi cùng khuyết điểm trong cuộc đời cô.
Khi nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, anh nhẹ nhàng âu yếm đường cong nữ tính của cô, gần như không thể khắc chế được sự xúc động của mình, hơi thở ồ ồ hỗn loạn.
Anh hôn rồi lại hôn, rốt cục nhịn xuống dục vọng sắp bùng nổ, thở gấp bên tai cô nói nhỏ, “Không thể tiếp tục...... em không biết sẽ xảy ra chuyện gì......”
Lục Hân Á mở đôi mắt mờ sương xinh đẹp, nhìn thật sâu vào người đàn ông đang bị dục vọng tra tấn, đây là người đàn ông cô yêu.
Người đàn ông luôn dịu dàng, trân trọng cô.
Cô biết cô sẽ không hối hận.die»ndٿanl«equ»yd«on
Nở nụ cười ngọt ngào với anh, thân thể mềm mại của cô tiến lên, e lệ mà chủ động hôn anh.
“Em biết.” Cô dụ dỗdie»ndٿanl«equ»yd«on nhẹ nhàng cắn môi anh. “Em yêu anh, hơn nữa...... em cũng muốn.”
Lời cho phép giải phóng tia lí trí cuối cùng của người đàn ông.
Ban đêm dịu dàng nồng nhiệt, bữa tiệc riêng tư của đôi tình nhân, rốt cuộc lặng lẽ tới rồi......
Nắng trời mùa đông ấm áp chiếu vào trong phòng, trên chiếc giường đơn, thân thể mềm mại phập phồng nằm trên đó, khuôn mặt ngọt ngào giờ phút này ngủ say lộ vẻ ngây thơ, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ rung động.
Phó Thực Ân chống khuỷu tay nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười nhẹ.
Trải qua nhiều năm vất vả như vậy, ông trời cuối cùng cũng không quên hạnh phúc của anh, hơn nữa từ thật lâu trước đó, đã đưa thiên sứ đến bên người anh.
Nửa năm qua chính thức hẹn hò với Hân Á, anh mới hiểu được cuộc sống tự cho là phong phú bận rộn đã thiếu mất cái gì, cũng mới biết được trong đêm khuya thức đêm tăng ca, anh muốn dùng công việc thay cho giấc ngủ trống rỗng là từ đâu mà đến.
Mười năm trước người anh muốn bảo vệ, sau một đường mưa gió anh gắng sức đi qua, cuối cùng nghỉ lại trong lòng anh.
======= tiểu thuyết hay ======
Ngón tay anh lướt qua ngũ quan khéo léo của cô, lại duỗi tay nhéo nhẹ hai má cô, không nhịn được cúi người xuống hôn, không muốn một mình tỉnh dậy, muốn đánh thức cô dậy làm bạn với anh.
Trong lúc ngủ mơ, Lục Hân Á cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn cô, thương tiếc âu yếm da thịt mẫn cảm, cảm giác tê dại vọt lên, cô nháy mắt mấy cái, mở đôi mắt sương mù vô tội.
“Chào buổi sáng.” Đôi môi đang quấy rầy cô rời đi, Phó Thực Ân cúi đầu nói.
“Sớm......” Sao Thực Ândie»ndٿanl♡ ✌ ♋«equ»yd«on lại ở trong này? Trong khoảng thời gian ngắn Lục Hân Á còn có chút chưa tỉnh táo, vẻ mặt mê mang.
“Ngủ ngon không? Có chỗ nào không thoải mái?”
Lòng bàn tay ấm áp len lén trượt lên bụng cô, nhẹ nhàng mát xa, rõ ràng anh hỏi rất dịu dàng, nhưng động tác lại mờ ám khiến thiên hạ dưới chăn nóng hết cả người.
Cô đột nhiêndie»ndٿanl♡ ✌ ♋«equ»yd«on tỉnh táo lại, vội vàng che mặt, không muốn đối mặt với kí ức xấu hổ kia.
Trời ạ! Cô vậy mà cùng Thực Ân......
Lục Hân Á trốn ở trong chăn đến sắp không hô hấp được, trong đầu lại còn liều mạng truyền tới hình ảnh nhiệt liệt triền miên tối hôm qua. Tai cô nóng rực, cảm thấy bản thân nóng đến muốn bốc hơi rồi.
Nghe thấy ngoài chăn tiếng cười nặng nề, cô tức giận kéo chăn xuống, quả nhiên nhìn thấy con sói chiếm hết tiện nghi hôm qua, giống như mèo trộm được cá đắc ý nhìn cô cười.
“Không cho cười nữa!” Cô đỏ mặt hét lên, tay muốn che miệng anh, lại bị anh nắm lấy.
Ánh mắt anh trầmdie»ndٿanl«equ»웃 유 ☾ ☼ ☀ ☁ ☂ ☃ ❄ ℃ ℉ yd«on xuống, yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
Đầu ngón tay nhạy cảm khiến toàn thân cô tê dại, ngón chân cuộn lên, rất nhanh liền không cách nào ngăn cản được. “Không được...... Không chơi nữa, phải dậy thôi.”
“Trước khi dậy, anh códie»ndٿanl«equ»웃 유 ☾ ☼ ☀ ☁ ☂ ☃ ❄ ℃ ℉ yd«on chuyện muốn nói với em.” Phó Thực Ân ấn nhẹ cô về giường, vẻ mặt có chút thần bí, có chút căng thẳng.
“Chuyện gì?” Lục Hân Á thấy bất an.
Sẽ không phải Thực Ân thay đổi suy nghĩ, không thích cô đấy chứ?
“Tiến triển tối qua xảy ra nhanh hơn so với anh nghĩ, vậy nên anh cũng không thể không suy tính chuyện có thể sẽ xảy ra.” Anh còn nghiêm túc nói.
“Xảy ra chuyện gì? A......” Lục Hân Á vừa hỏi xong, đôi mắt sắc bén của anh nhẹ nhàng quét về phía bụng cô, cô lập tức nhận ra điểm ấy, nhẹ hít một hơi.
Xong đời, không tránh thai!
“Bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Phó bọn anh, cho nên......” Anh từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, ngón tay thon dài thoải mái mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh lập tức hiện ra trước mắt cô.
“A?” Anh mua từ khi nào? Lục Hân Á kinh ngạc nói không ra lời.
“Đây là chiếc nhẫn anh chuẩn bị cầu hôn em, cho em biết trước.” Phó Thực Ân mỉm cười. “Chẳng qua anh chưa định đưa em, bởi vì anh còn có chuyện cần giải quyết, em cũng cần thời gian suy nghĩ một chút. Anh chỉ muốn cho em biết, em nhất định là của anh.go siorai, vĩnh viễn.”
Lục Hân Á sửng sốt, anh biết ý nghĩa tên quán cà phê...... Cô đỏ mặt, tim đập thật nhanh.
“Lục tiểu thư, kế tiếp die»ndٿanl«equ»웃 유 ☾ ☼ ☀ ☁ ☂ ☃ ❄ ℃ ℉ yd«onmột ngày nào đó, anh sẽ lại cầu hôn với em lần nữa, hy vọng khi đó em sẽ cho một câu trả lời tốt lành.”
Cách làm của Phó Thực Ân đến tột cùng là xấu hay lãng mạn, Lục Hân Á cũng không biết, cô chỉ biết bản thân vui tới mức sắp bay lên trời rồi.
“Được rồi, chuyện quan trọng đã thông báo xong.” Phó Thực Ân đem hộp nhẫn đặt ở đầu giường, một bên kéo chăn ra, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười xấu xa. “Anh đã bày tỏ thành ý của mình rồi, hiện tại là em.”
“Oa a!” Chăn bị kéo đi, Lục Hân Á sợ hãi kêu một tiếng, vừa cười vừa tránh xin khoan dung. “Không được, phải dậy thôi, không thể quá muộn......”
“Hôm nay vẫn là ngày nghỉ tết âm lịch, chúng ta có cả một ngày.” Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, anh xoay người một cái liền đặt cô dưới thân, vững chắc cương dương thuộc về đàn ông dán lấy từng tấc mềm mại của cô, anh cúi người cẩn thận hôn nhẹ da thịt cô, chậm rãi di động xuống......
Đột nhiên, một bàn tay trắng ngọc nhỏ bé ngăn lại thế tấn công của anh.