Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 25: Lục Hân Á

Thực Ân là người tốt, anh họ cũng là người tốt, bên trong nhất định có chuyện gì đó không đúng, mới ๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôncó thể khiến anh họ hận Thực Ân nghiến răng nghiến lợi, giống kẻ thù như vậy được.

“Không được, em nhất định không thể nói cho cậu ta biết anh tìm em, nếu không không biết cậu ta còn có thể làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.” Ngụy Thanh Nguyên đứng lên, không muốnDiễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn ở lại lâu hơn nữa.

“Anh họ, cho anh ấy cơ hội giải thích được không? Nhất định có hiểu lầm……” Cô cũng gấp đến đứng lên.

“Anh cũng hi vọng là hiểu lầm.” Ngụy Thanh Nguyên nhìn ánh mắt cô, chậm rãi nói, “Nhưng Phó Thực Ân thật sự là kẻ đáng sợ. Anh tin rằng rất nhanh cậu ta sẽ nói đã tìm được mẹ em, bởi vì cậu ta đã sớm biết mẹ em ở đâu, chỉ là cố ý giấu em, không cho hai người gặp mặt. Đến lúc hai người gặp mặt, nói không chừng mẹ em còn bị bắt nói tốt cho cậu ta, em nhất định không được tin thật.”

Lục Hân Á nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh họ, kinh ngạc nói không ra lời.

“Anh chỉ có thể nói đến đây, tự em suy nghĩ cẩn thận.” Ngụy Thanh Nguyên nói xong, xoay người rời đi.

Lục Hân Á đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, không có ngăn cản, rơi vào trầm tư.

Toàn bộ buổi chiều, tâm trạng đang tốt của Lục Hân Á biến mất không còn chút gì, trong đầu đều là dáng vẻ phẫn nộ cùng lời nói kì quái của anh họ.

Nếu nói cô không có chút nào nghi ngờ hay dao động vậy cũng quá không phù hợp nhân tính, dù sao anh họ cũng là người cô từng toàn tâm toàn ý ỷ lại.

Chỉ là ở chung mười năm, cô thế nào cũng không tin được Phó Thực Ân là người như vậy.

Buổi chiều hơn bốn giờ, khi cô còn đang phiền não, Phó Thực Ân lại đột ngột đến quán cà phê tìm cô, thần bí nói Diễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐônmuốn đưa cô tới một nơi, sau đó cô liền ù ù cạc cạc bị kéo lên xe đi.

Phó Thực Ân lái xe, một đường đi ngày càng lệch khỏi quỹ đạo trong thành phố, hướng tới phía núi.

“Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?” Cô không nhịn nổi tò mò hỏi nhiều lần.

“Sắp tới rồi, đừng nóng vội.” Phó Thực Ân khóe miệng khẽ cong, trấn an cô, nhưng mà sâu sắc như anh, cũng đã nhận ra tâm tình cô có vẻ không tốt lắm. “Làm sao vậy, có tâm sự?” Anh một tay cầm bánh lái, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

Tay anh dày rộng, ngón tay thon dài dễ nhìn, nắm lấy tay cô ấm áp như vậy……

Lục Hân Á mở rộng bàn tay, giao mười ngón với anh.

Người đàn ông đã để cô sống lại lần nữa vô điều kiện, dịu dàng, cho cô tình yêu, sao có thể tổn thương cô được?

Mười năm dài như vậy, cô tin tưởng ánh mắt mình nhìn những gì chân thật nhất, mỗi ngày ở chung với nhau, cô đã thấy qua mặt kiên cường cùng yếu ớt nhất của anh, không ai hiểu anh hơn cô, cô có lý do gì để dao động đây?

“Thực Ân, em rất yêu anh.” CôDiễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn nhìn anh chuyên chú lái xe, khuôn mặt tuấn tú thỉnh thoảng lại quay sang lo âu nhìn cô, không khỏi cảm động nhẹ nhàng nói.

Miệng anh bất giác cong lên, vẻ mặt dịu dàng lại ngọt ngào, nắm chặt lấy tay cô. Anh không giỏi biểu đạt, chỉ nói qua lời yêu một lần, chỉ biết kín đáo biểu đạt tâm ý của mình.

Nhưng đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.

Xe đi đượcDiễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn hơn nửa giờ, mặt đường gập ghềnh, vòng qua mấy khúc quanh lớn, rốt cục tiến vào một con đường nhỏ, cuối đường nhỏ có một hộ gia đình.

“Nơi đây là đâu?” Lục Hân Á xuống xe, một luồng không khí tươi mát lạnh như băng xông vào mũi, cô thoải mái ngửa đầu hít sâu một hơi, mọi phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất vô tung. “Ông chủ à, anh đặc biệt đưa em tới đây là để thả lỏng ngắm phong cảnh sao?”

Phó Thực Ân cười tiến lên, giữ lấy tay cô, tay chỉ vào xa xa, “Anh mang em đến xem người em muốn gặp kìa.”

Lục Hân Á ngẩn ra, không thể tin nhìn theo phương hướng anh chỉ, có một người mặc quần áo đơn giản, dáng người có lẽ là một phụ nữ có chồng đang ngồi trong vườn rau.

Làm sao có thể? Cô nghi hoặc đến gần vài bước.

Bóng dáng kia vĩnh viễn không thuộc về mẹ – người luôn kiểm soát sức ăn, kiên trì giữ gìn dáng người thon thả; người phụ nữ kia trang phục nông dân, tuyệt đối cũng không phải kiểu người thích hàng hiệu như mẹ sẽ mặc vào.

Nhưng mà, vì sao cử chỉ một động tác nhỏ của người phụ nữ đó thoạt nhìn quen mắt như vậy?

Lục Hân Á càng đi càng tới gần, thẳng đến khi thấy người phụ nữ ngẩng đầu lau mồ hôi trên sườn mặt quen thuộc, rốt cuộc không nhịn được mà chạy tới.

“Mẹ!” Cô đứngDiễn๖ۣۜĐànLê๖ۣۜQuýĐôn trước vườn rau, hốc mắt đã sớm ướt.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng la của cô, dừng động tác lại, xoay người nhìn phía cô, kinh ngạc đứng dậy.

“Hân Á?”

“Mẹ……” Lần này xuyên qua tầm mắt mông lùng, cô nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.

Kia đã không còn là khuôn mặt tinh xảo luôn luôn xinh đẹp trong trí nhớ của cô nữa, mũi mẹ không còn thẳng nữa, môi ngoài bị lật, có dấu vết thương bị khâu qua, răng cũng bị thiếu, trên má bên phải có có dấu vết màu đỏ bị bỏng.

Lục Hân Á đầu tiên kinh hãi, lập tức không nhịn được mà khóc lên.

“Được rồi, đừng khóc, cũng không phải đã chết, khóc thành như vậy làm gì?” Đối mặt với con gái đã lâu không gặp, mẹ Lục cứng ngắc đưa tay trấn an cô, miệng vẫn như trước không khoan dung cho ai cả.

“Mẹ, mẹ……” Lục Hân Á lau đi nước mắt, cố gắng muốn nói, lại đau lòng không nói thành lời.

“Thế nào? Xấu rồi sẽ không phải là mẹ con nữa sao?” Mẹ Lục nở nụ cười.

“Rất đau đi……” Muốn đưa tay sờ vết thương trên mặt mẹ, lại sợ hãi làm đau bà, Lục Hân Á cảm thấy rất khổ sở, muốn tự trách bản thân. Vì sao mình không bảo vệ được cho mẹ?

“Không đau, đã sớm không đau nữa rồi.” Mẹ Lục lộ ra nụ cười thiếu răng. “Con trưởng thành vậy rồi còn thích khóc như vậy, thích khóc sẽ khiến người ta chán ghét đó,”

Nghe giọng nói thoải mái của mẹ, dù trong lòng Lục Hân Á khổ sở, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.

“Bên ngoài lạnh, vào đây đi.” Mẹ Lục tiếp đón hai người, cầm trong tay một bó hành lá mới hái, nhàn nhã phủi bùn đất, mang theo hai người vào nhà.

Phòng ở không lớn, thiết bị bên trong đơn sơ, chỉ có bàn ghế đồ dùng đơn giản, bên cạnh bàn, một người đàn ông dưới ánh đèn đang cúi đầu khắc gỗ.

Nghe thấy tiếng bọn họ vào nhà, người đàn ông ngẩng đầu lên.

“A Tiến, đây là con gái em, Hân Á.” Mẹ Lục giới thiệu, để hành lá lên bàn, hai tay tùy ý xoa xoa lên người, lại có chút ngại ngùng, “Hân Á, A Tiến về sau chính là cha con.”

“Mẹ, mẹ kết hôn?” Lục Hân Á rất kinh ngạc, từ nhỏ mẹ đều nói bên miệng rằng công dụng của đàn ông là cái máy rút tiền, tuyệt đối không được kết hôn với bọn họ, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền là đáng tin nhất......

Không nghĩ tới, mẹ luôn giắt chuyện kết hôn bên miệng, thế nhưng lại kết hôn?

“Không được sao? Chê mẹ vừa già vừa xấu không có ai muốn sao?” Mẹ Lục tức giận nói.

“Không phải.” Lục Hân Á vội vàng lắc đầu, cao hứng nói: “Con rất vui, chúc mừng mẹ.”

“Được rồi, đã kết hôn ba năm rồi có cái gì mà chúc mừng chứ.” Khuôn mặt phơi đen của mẹ Lục thoáng chút ửng đỏ.

Người đàn ông tên A Tiến thay ba người châm nước trà, trầm mặc gật đầu với Lục Hân Á, thoáng cười một chút.

Lục Hân Á vụng trộm quan sát người đàn ông bình thường tráng kiện này, ông khoảng chừng sáu mấy tuổi, thoạt nhìn hàm hậu không nói nhiều lắm.

Cô thấy ông săn sóc thay mẹ châm trà, nhẹ giọng nhỏ lời nói với mẹ, đáy mắt nhìn mẹ cũng rất dịu dàng, tựa như khi Thực Ân nhìn cô vậy.

Mẹ rốt cục tìm được đúng người, cô thật sự mừng thay cho mẹ.

“A Tiến à, anh đưa Phó tiên sinh ra ngoài đi dạo quanh chút, em có lời muốn nói với Hân Á.” Mẹ Lục giao phó.

“Được, được.” A Tiến rốt cục mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ nói hai chữ. Ông hướng nhìn Phó Thực Ân, hai người liền rời đi.

Trong phòng đột nhiên lâm vào trầm mặc, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ ra từ vòi.

“Mẹ......” Lục Hân Á mở miệng trước, hỏỉ ra nút thắt vẫn luôn ở trong lòng không tháo ra được, “Vì sao không liên lạc với con?”

Mẹ Lục nhìn cô nửa ngày, ánh mắt không còn đắc ý phấn chấn như hồi còn trẻ, góc cạnh đã mài đi, mềm mại khoan dung rất nhiều. Tay bà sờ sờ mặt con gái, lộ ra nụ cười kiêu ngạo chỉ khi người mẹ nhìn con mình mới có.

“Thật tốt, con gái mẹ đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp như vậy, giống mẹ.” Bà tạm dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Liên lạc với con làm gì chứ? Không có mẹ, con mới có thể sống tốt như vậy, không phải sao?”

“Không phải......” Lục Hân Á dùng sức lắc đầu, “Mẹ...... lúc bị thương vì sao không nói cho con biết? Con có thể chăm sóc mẹ mà.”