Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 18: Anh chờ em

 “Phó đại ca, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹comanh cứ như vậy sẽ bị cảm đó, em đưa anh lên tầng tắm rửa thay quần áo trước đã, có chuyện gì chờ chút nữa nói sau được không?” Lục Hân Á cảm thấy bản thân mềm lòng đến khó hiểu, cô chính là không thể tỏ thái độ với Phó đại ca, thấy anh bị mưa dầm ướt, trong lòng liền không nỡ.

Phó Thực Ândien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com không từ chối, đi theo cô lên tầng hai.

Trước kia anh biết cô ở tầng hai, nhưng chưa từng lên qua, dù sao cũng là phòng của con gái, đàn ông như anh sao có thể nói lên là lên được?

Lục Hân Á dẫn anh vào phòng nhỏ của mình, phòng cô sạch sẽ, sắc thái nhu hòa, sàn gỗ có vẻ được chăm sóc rất kĩ, sáng bóng lấp lánh. (aoi: cứ nghĩ mỗi sàn gạch mới sáng bóng được :v)

“Anh chờ em một chút, em đi lấy quần áo và khăn tắm cho anh.” Cô nói xong liền đến tủ quần áo tìm kiếm một hồi, không tới một lúc liền lấy ra một bộ quần áo nam mặc nhà từ trong túi giấy.

Phó Thực Ân nhìn bộ quần áo đàn ông kia, sắc mặt rõ ràng trầm xuống. “Đây là quần áo của ai?”

Lục Hân Á nhìn anh nửa ngày, biết anh không lấy được đáp án thì sẽ không bỏ qua, đành phải thở dài nói: “Của anh đó.”

“Của anh?”  Anh hơi nhướn mày.

“Vốn định tặng cho anh, nhưng cuối cùng không tặng nữa.” Cô cúi đầu nhìn ngón chân mình, bên tai không tự giác được hơi phiếm hồng.

“Sao lại không tặng nữa?” Phó Thực Ân sắc mặt hơi chuyển, nhưng vẫn không nhịn được hỏi.

“Bởi vì…… sau đó em thấy không thích hợp.” Lục Hân Á tìm cái cớ trả lời.

Thực ra, đồ thế này trong phòng cô còn chất một đống lớn, cô thường nhìn thấy cái gì đã nghĩ ngay mua tặng anh, nhưng vừa nhìn thấy anh, lại cảm thấy ánh mắt mình không tốt, mua cái gì căn bản cũng không xứng với anh……

Đấu tranh tình cảm nhiều năm như vậy rồi, khiến trong phòng cô luôn có đồ dùng đàn ông phân tán ở các góc.

“Phó đại ca anh đi tắm rửa nhanh đi, bằng không sẽ thật sự bị bệnh đó.” Cô không cho anh cơ hội đặt câu hỏi, vội vàng đuổi người vào phòng tắm.

Đứng bên ngoài phòng tắm, nghe thấy tiếng nước chảy bên trong, cô nhẹ nhàng thở ra, nhưng tim lại lập tức đập nhanh.

Sao Phó đại ca lại tới tìm cô? Chẳng lẽ……

Nhớ tới lời thổ lộ ngày đó của mình, cô lại rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Có lẽ hôm nay Phó đại ca đến là để nói rõ ràng với cô, nếu không sắc mặt anh sao có thể nghiêm túc khó coi như vậy được?

Lục Hân Á ở ngoài cửa phòng tắm đoán đông nghĩ tây, chỉ chốc lát sau, tiếng nước bên trong dừng lại, Phó Thực Ân mặc quần áo cô mua đi ra, trên người còn vương hơi nước mang theo hơi thở khoan khoái thoải mái, rõ ràng là cùng một loại sữa tắm, ở trên người anh lại trở nên gợi cảm dễ ngửi.

Cô có chút không chịu được trộm lui một bước, đồng thời đánh giá quần áo anh mặc trên người.

Quần áo vừa người hơn so với cô nghĩ, hơn nữa Phó đại ca anh tuấn cao ngất, trời sinh căn bản chính là cái giá treo áo, mặc thế nào cũng rất giống người mẫu. Có lẽ, cô nên đóng gói hết đống quần áo đưa cho Phó đại ca……

Khi Lục Hân Á còn đang miên man suy nghĩ, Phó Thực Ân đột nhiên mở miệng.

“Anh không thích Ngụy Giai Hâm, cũng không muốn kết hôn cùng cô ta.”

“Ý?” Cô sửng sốt.

“Em hẳn là người biết rõ thái độ của anh với nhà họ Ngụy nhất.” Anh yên lặng nhìn cô, ánh mắt sắc bén giống như không tiếng động trách cứ cô hiểu lầm. “Hai. bọn họ từng gây tổn thương cho em. Sao anh có thể thích người đã gây ra tổn thương cho em được?”

“Em……” Trong nháy mắt này, tia hy vọng nho nhỏ chợt lóe lên trong lòng Lục Hân Á. Cô vụng trộm chờ mong câu nói tiếp theo của anh.

Nhưng mà Phó Thực Ân cũng không nói gì nữa, không khí nhất thời đông cứng.

Cô có chút hoang mang mở miệng, “Phó đại ca, anh chỉ muốn nói với em thế thôi sao?”

“Ừ.” Anh ứng thanh, coi như thật sự không còn lời nào để nói, sau một lúc  . mới giống như không bận tâm mấy, hỏi: “Em và Cố Bản Phàm là có chuyện gì?”

Cố Bản Phàm? Lần trước không phải anh đã hỏi rồi sao? Lục Hân Á mới đầu có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh nhớ tới lúc nãy mình và Cố Bản Phàm ôm nhau bên ngoài cửa, cô mở miệng muốn giải thích, Phó Thực Ân lại cắt đứt lời cô.

“Anh đã điều tra qua, Cố Bản Phàm là một hoa hoa công tử, ăn chơi trác táng, suốt ngày đổi bạn gái, không làm việc đàng hoàng, em không nên qua lại với cậu ta.” Giọng anh bỗng trở nên nghiêm khắc.

Lục Hân Á trợn đôi mắt to nhìn anh, tức giận nhanh chóng ngưng tụ. “Vậy em nên để mắt qua lại với ai đây?”

Cô lớn tiếng chất vấn. “Anh không thích em, chẳng lẽ em không nên đi tìm đối tượng khác sao?”

Phó Thực Ân nhìn cô bị lửa giận nhiễm hồng khuôn mặt, ngọt ngào tựa như thiên sứ trong ánh lửa, đôi môi cô đỏ mọng ướt át khẽ mở, khiến người ta mê loạn. Ánh mắt anh trầm xuống.

Không phát hiện ra khoảng cách giữa hai người gần đến quá đáng, Lục Hân Á tức giận đến nói hết suy nghĩ trong đầu: “Mà em tìm được đối tượng thế nào có liên quan gì tới anh? Anh đối với em thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến em có ảo giác rằng anh thích em, coi như em bị anh lừa là được rồi, em nghĩ anh sẽ yêu em, là do em ngu ngốc. Nhưng hiện tại em đã thông suốt rồi, em muốn thử cùng một người đàn ông khác không được sao? Dù sao anh cũng không thích — ưhm……”

Lời còn chưa dứt,. thắt lưng cô đột nhiên bị người ta hung hăng kéo lại, sau một trận quay cuồng, đâm vào một lồng ngực kiên cố, hơi thở nóng rực bỗng chốc bao phủ lấy cô, bạc môi kiên nghị nuốt hết những lời còn lại.

Môi cô vừa ngọt vừa ấm, thân thể mềm mại kề sát mình phù hợp như thế, tất cả của cô giống như vì anh mà sinh ra……

Bàn tay không khống chế được mơn trớn lưng cô, giữ chặt eo thon, nhận thấy bản thân yên. xuất hiện phản ứng sinh lý, lý trí đột nhiên giống như nước đá “ào” một tiếng vào đầu Phó Thực Ân. Anh kinh ngạc hoàn hồn, nhanh chóng buông Lục Hân Á hai mắt đang say mê.

“Thực xin lỗi.”Nói xong, anh xoay người vội vàng rời đi.

Anh rốt cuộc đã làm gì Hân Á?

Không phải anh rõ ràng chỉ coi cô là em gái thôi sao? Vì sao lại không khống chế được hôn cô?

Từ trước tới nay. anh chưa từng vì người phụ nữ nào mất không chế qua, đối với sự tự chủ của mình anh rất kiêu ngạo.

Vì sao là Hân Á?

Hơn nữa…… Anh không. thể phủ nhận, cảm giác Hân Á ở trong lòng anh thật sự tốt lắm, khiến anh cảm giác giống như một bộ phận nào đó của mình được lấp đầy.

Anh rốt cuộc làm sao vậy? Hân Á không phải là em gái sao?

Bên ngoài mưa to tầm tã, Phó Thực Ân một mình ngồi trong phòng khách, trong tay cầm tài liệu công ty, nhưng một chữ cũng không đọc được, anh đành đứng dậy rót cho mình một cốc rượu, muốn chỉnh đốn lại suy nghĩ đang hỗn loạn.

“Thiếu gia, rễ thế này rồi sao cậu còn uống rượu?” Quản gia Phúc bá đi ngang qua, thấy anh cau mày, nhịn không được thân thiết hỏi.

“Bác Phúc.” Phó Thực Ân thấy ông quản gia nhìn mình lớn lên từ nhỏ, đã giống như người nhà rồi, không nhịn được muốn nói chuyện với ông. “Có thể cùng tôi uống cốc rượu không?”

“Được, nếu thiếu gia không ngại.” Phúc bá biết chuyện khiến đại thiếu gia bối rối không liên quan đến công sự, rót cho mình một cốc rượu, ngồi xuống một bên sô pha, yên tĩnh đợi thiếu gia tự mình lên tiếng trước.

Đây là lần đầu tiên Phó Thực Ân cùng người khác thảo luận vấn đề tình cảm. Lăn lộn trên thương trường mười năm qua, sóng to gió lớn gì anh cũng đã gặp qua, nhưng lúc này anh lại cảm thấy có chút khó mở miệng.

Thấy thiếu gia trước sau không nói ra lời, Phúc bá dứt khoát lớn mật đoán, “Thiếu gia muốn nói chuyện về Hân Á sao?”

Phó Thực Ân ngoài ý muốn nhìn ông quản gia, “Sao bác biết?”

“Chuyện gì xảy ra trong nhà này, tôi đều biết.” Phúc bá nở nụ cười. “Ngày hôn lễ của nhị thiếu gia, tôi thấy bộ dáng không yên của cô ấy, liền đoán được cô bé có chuyện muốn nói với cậu.”

“Vậy chuyện cô ấy muốn nói bác Phúc cũng biết sao?” Phó Thực Ân cố ý hỏi, không tin ông quản gia khôn khéo như vậy, mọi chuyện đều bị ông đoán được.

“Hân Á thầm mến thiếu gia nhiều năm như vậy, tôi nghĩ cũng nên đến lúc.” Phúc bá nói trúng tim đen.

“Cô ấy…… thầm mến tôi rất nhiều năm sao?” Phó Thực Ân rất kinh ngạc khi nghe đáp án này, lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Phúc bá cảm thấy ông mới là người cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới thiếu gia anh tài ngút trời, thế nhưng cũng có lúc không tinh tường. “Mấy năm nay mặc kệ Hân Á có quyết định gì, cuối cùng đều có liên quan đến thiếu gia, không phải sao?”

Phó Thực Ân không phản bác được gì. Những năm gần đây, Hân Á quả thật lúc nào cũng ở bên anh, học đại học thì chuyển đến một khu nhà gần nhà anh nhất, sau khi tốt nghiệp cũng không đi đâu, mở một quán cà phê ngay cạnh công ty anh.

Sao mắt anh có thể mù như vậy chứ?

Nếu chỉ coi anh là anh trai, sao có thể hi sinh nhiều như vậy được?