Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 14: Em gái

 “Mỗi ngày giữa trưa đều tới quán em ăn cơm, em cho là rất dễ dàng sao?” Tôn Dư Phi đơn giản nói rõ.

“Giữa trưa là thời điểm công tác xã giao nhiều nhất, bình thường không phải cùng khách hàng ăn cơm, thì chính là ăn cơm hộp hội nghị cấp cho.

Nhưng Phó tổng giám đốc của chúng ta cho tới bây giờ chưa từng chạm qua cơm hộp của hội nghị, cũng dùng hết khả năng không đi xã giao giữa trưa, em xem anh ấy mỗi trưa tới đâu ăn cơm vậy, Lục tiểu thư?”

“Thật vậy sao?” Từ trong lời Tôn Dư Phi thấy được một đường hy vọng, Lục Hân Á vừa mong chờ vừa sợ bị tổn thương nhìn bạn tốt.

“Chị không biết Phó đại ca nghĩ như thế nào, nhưng anh ấy sẽ không vì ăn cơm cùng chị mà sắp xếp chuyện gì cả.” Tôn Dư Phi kiên định nhìn cô. “Sẽ không cố ý để bụng đói vài giờ, chỉ vì để ăn cơm với chị.”

“Cho nên…… Em là đặc biệt sao?” Lục Hân Á cảm thấy tim cô đập thật nhanh, giống như cô gái nhỏ ngây thơ, chỉ vì mấy câu nói mà vui vẻ muốn hét ầm lên.

“Hân Á, chị không có đáp án, đáp án ở chỗ anh ấy, chỉ là em có muốn xem thử một chút hay không?” Tôn Dư Phi cổ vũ cô.

“Nhưng mà…… bên người Phó đại ca luôn có bạn gái.” Trong tạp chí thình thoảng xuất hiện ảnh chụp Phó đại ca kéo bạn gái mới tham gia tiệc nọ lễ kia, mỗi lần nhìn thấy lòng cô đau như cắt.

“Em tin giới truyền thông sao? Mãi cho đến trước khi chị và Ngộ Hi tuyên bố muốn kết hôn, chị cũng vẫn bị bên truyền thông viết thành bạn gái của Phó đại ca đó.” Tôn Dư Phi cười cười. “Phó đại ca không có bạn gái, đương nhiên sẽ cần bạn gái cùng đi tham dự nhiều hoạt động xã giao. Em hẳn rất rất rõ ràng, ở mặt tình cảm Phó đại ca chưa từng ổn định qua lần nào.”

Lục Hân Á suy nghĩ một chút. Đúng thật là như vậy…… Truyền thông nói Phó đại ca hoa tâm, là vì ngoài chị Dư Phi, bạn gái của anh chưa bao giờ vượt quá một tháng.

Điều này chứng tỏ, Phó đại ca quả thật không có quen ai cả…… Đây xem như là chuyện tốt sao?

“Hân Á, chị xem em là em gái, cho nên hy vọng em cũng có thể đạt được hạnh phúc.” Tôn Dư Phi nắm tay cô, chân thành tha thiết nói, “Phó đại ca là một người đàn ông tốt lắm, đối xử với em cũng rất tốt, chẳng lẽ như vậy còn không đáng giá cho em đánh cược một lần sao?”

Nên đánh cược một lần.

Lục Hân Á, mười năm đã trôi qua rồi, cậu nên cố lấy dũng khí tỏ tình đi.

***

Kể từ khi chị Dư Phi nhắc nhở cô cố lấy dũng khí đối mặt với tình cảm của bản thân, đã vài tuần lễ này, cô không lúc nào nghĩ tới chuyện đó, khiến cô hạ quyết tâm, không hoàn toàn bởi vì tia hy vọng chị Dư Phi cho cô, mà là chị Dư Phi cũng đã từng giống cô, tốn tám năm cho một đoạn tình cảm, may mà hiện giờ đã có kết quả tốt.

Cô thì trái lại, ngay cả bước đầu tiên đơn giản nhất; bày tỏ tâm ý, cũng làm không được.

Cô cảm thấy bản thân hèn nhạt không tả được.

Nhưng suy đoán cũng chỉ là suy đoán, bao nhiêu lần khi Phó đại ca đến quán cà phê dùng cơm, lời nói đều lên đến miệng rồi, cô lại cứ đột ngột nuốt xuống.

Nhìn vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh của Phó đại ca, cô không nhịn được cứ nghĩ tới anh là một người đàn ông ưu tú cỡ nào, sao có thể cùng bản thân xuất hiện với nhau được?

Anh có thể coi cô là em gái mà đối xử, hẳn đã là vận may cực hạn trong cuộc đời cô rồi, cô không nên yêu cầu xa vời hơn nữa, nhưng cô muốn đánh cược, đánh cược khả năng một phần ngàn kia.

Vì thế mỗi ngày cô cứ lật đi lật lại hai cái suy nghĩ đánh loạn trong đầu.

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

Thời gian trôi qua thật nhanh, hơn một tháng qua, hôn lễ của Tôn Dư Phi và nhị thiếu nhà họ Phó rốt cục cũng đến.

Lục Hân Á nhìn bóng dáng mặc bộ lễ phục màu hồng nhạt trong gương, tưởng tượng một trăm kiểu dáng vẻ của mình đứng bên cạnh Phó đại ca.

Qua bàn tay hóa trang cùng thiết kế khéo léo của thợ trang điểm, đây là lúc xinh đẹp nhất trong cuộc đời cô, nhưng sao cô nhìn trong gương vẫn thấy bình thường như vậy, không có ánh hào quang?

“Quên đi! Hành sự tùy hoàn cảnh.” Cô thì thào nói với gương, “Dù sao hôm nay là hôn lễ của chị Dư Phi, chị ấy mới là nhân vật chính.”

Làm xong công tác tư tưởng, mới bước ra phòng nghỉ, cô liền thấy Phó Thực Ân một thân tây trang màu đen đi tới, anh cao lớn thẳng tắp, phong thần tuấn lãng, anh tuấn khiến người ta không nhịn được mà đỏ mặt.

Lục Hân Á nắm tay nắm cửa, ngẩn người nhìn khóe miệng anh khẽ nhếch đi về phía mình, gần như sắp không hô hấp được nữa rồi.

“Tiểu mỹ nữ biến đại mỹ nữ rồi.” Phó Thực Ân thấp giọng khen ngợi. Nhìn vẻ mặt vẫn ngốc hề hề của cô, phỏng chừng không biết hiện tại bản thân có bao nhiêu hấp dẫn người khác.

Khuôn mặt vốn thanh tú ngọt ngào, sau khi trang điểm nhẹ liền tăng thêm mấy phần diễm lệ, con ngươi mượt mà đen trắng rõ ràng, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhuận khéo léo, đều khiến đàn ông có xúc động muốn âu yếm.

Tim Phó Thực Ân đập nhanh, không thể phủ nhận bản thân cũng bị lay động.

Anh thân sĩ vươn tay ra, cô vẫn còn nhìn anh ngẩn người, anh nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

“Ngây ngốc gì thế?” Anh đành phải chủ động nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, ôm lấy khuỷu tay của mình. “Đi thôi, hôm nay có nhiều khách quý đến sẽ bề bộn nhiều việc, phải chuẩn bị tâm lý.”

“Vâng.” Lục Hân Á gật gật đầu, mặc anh dẫn mình đi về phía trước.

Mũi ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng trên người anh, cô cảm thấy mình sắp ngất rồi……

“Phó đại ca……” Liền thừa dịp bây giờ đầu óc đang mơ màng nói ra hết đi!

“Ừ?”

“Em nghĩ muốn nói với anh một chuyện.” Trái tim đập nhanh quá, có thể bị nổ hay không?

“Chuyện gì?”

“Em……” Em thích anh. “Em……”

“Sao vậy Hân Á? Không thoải mái sao?” Khuôn mặt tuấn lãng tao nhã mang theo chút sầu lo nhìn cô.

“Em…… Em…… Trời thật đẹp.”

Ai, được rồi. Đầu óc cô có chút choáng, nhưng còn chưa đủ váng……

Phó Thực Ân không có nói quá, đây quả thực là một cuộc hôn lễ khách quý tụ tập, chính thương giới danh nhân, trùm truyền thông, danh nhân mặt mày rạng rỡ thường chỉ thấy hoặc chưa bao giờ được thấy trên tivi tất cả đều xuất hiện.

Mặc dù hôn lễ đơn giản long trọng, nhưng chỉ riêng việc tiếp đón khách đã khiến cho Lục Hân Á đầu óc choáng váng, căn bản không có cơ hội nhắc tới chuyện tỏ tình gì đó.

Mà Phó Thực Ân thân là tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, anh trai chú rể, tự nhiên sẽ không có một phút rảnh rỗi, bên người vĩnh viễn vây quanh các khách khứa khác nhau thăm hỏi.

Thật vất vả tranh thủ được một chút thời gian, Lục Hân Á cầm trong tay rượu cốc tai, rầu rĩ không vui nhìn bóng dáng anh tuấn không xa, xem ra hôm nay cô lại thất bại rồi, ai……

Đang lúc phiền não, đột nhiên có người ở phía sau gọi cô một tiếng.

“Lục Hân Á!”

Cô quay đầu, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi tới chỗ mình.

“Lúc anh nghe thấy có người gọi cái tên này, còn tưởng rằng nghe lầm chứ” Người đàn ông vừa đi gần, liền cười thân thiện chào hỏi, “Có nhớ ra anh không? Anh là học trưởng ở Quan Thành phụ trách đưa em lên lớp tan học đó.”

“A! Học trưởng Cố?” Khó trách nhìn thật quen mắt. Lục Hân Á ngượng ngùng lộ ra nụ cười ngọt ngào. “Đã lâu không thấy, cám ơn học trưởng khi còn đi học đã chiếu cố em như vậy.”

“Việc nên làm thôi, gần đây tốt không?” Cố Bản Phàm khách khí nói, ánh mắt không một phút rời khỏi khuôn mặt ngọt ngào cùng bả vai lộ của cô. “Thật sự là con gái mười tám thay đổi lớn, trông em thật khá, anh sắp không nhận ra được rồi.”

“Cám ơn.” Lục Hân Á khách sáo cười cười. “Em cũng không tệ, còn học trưởng?”

Sau khi hỏi, cô rất nhanh đã hối hận mình đã mở ra cái đề tài này.

“Sau khi tốt nghiệp anh sang Mỹ học kinh tế, em có biết không, trong nhà có mình anh là con trai độc nhất, cha cũng chỉ có thể bồi dưỡng anh, ở nước ngoài học vài năm, cầm bằng thạc sĩ rồi trở về.” Có cơ hội biểu hiện trước mặt người đẹp, Cố Bản Phàm thao thao bất tuyệt nói về công việc sự nghiệp to lớn mấy năm qua, chỉ sợ có chuyện bỏ sót. “Anh cũng không có gì cả, trước mắt làm phó tổng trong xí nghiệp gia tộc, chuẩn bị sau này tiếp quản, đương nhiên rồi, anh không giống học trưởng Phó Thực Ân có năng lực như vậy, lại có cơ hội tiếp quản trước thời gian, nhưng anh thấy cũng sắp……”

Đầu óc Lục Hân Á đã bắt đầu bay đi đâu đó rồi, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người Phó Thực Ân ở phương xa kia, bên tai truyền đến tiếng phát thanh tự truyện giống như đọc kinh của học trưởng.

“Anh đã sắp ba mươi rồi, đáng tiếc còn chưa có cô gái nào có thể chân chính khiến anh động tâm, em biết không, đàn ông có điều kiện như anh, tìm đối tượng cũng không phải quá khó……”