Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 13: Anh thản nhiên

A Thác lui từng bước, vội vàng trốn tránh trách nhiệm nói; “Đây là phân phó của cửa hàng trưởng, nói Phó tiên sinh cần trà hoa quả dinh dưỡng, mời chậm dùng.” Nói xong gót chân lập tức di chuyển, rất vô dụng mà chạy trốn nhanh như chớp.

Nhìn bình trà hoa quả năm màu kia, tràn ngập các loại hoa quả mới mẻ mơ mộng, Phó Thực Ân nhịn không được buồn cười, nhưng cũng không thể làm gì, đành phải miễn cưỡng đổ một ly uống.

Mùi vị chua chua ngọt ngọt, không khó uống, chỉ là quả nhiên rất mơ mộng.

Anh lấy ra di động ghi lại chút công việc quan trọng lên đó, không bao lâu sau, tiếng bước chân nhỏ vụn nhẹ truyền đến, rèm vải được vén lên, mùi hương thức ăn ấm nóng nhanh chóng lan ra trong không gian nho nhỏ.

Một đĩa cơm lươn hương sắc đầy đủ, canh tăng vị, rau cuốn, tất cả đều là những món đặc sắc trên thực đơn không có.

“Mới học được?” Lông mày anh tuấn nhướn lên, anh nhìn Lục Hân Á phối hợp ngồi xuống, cười đến ánh mắt như phát sáng, khóe miệng không khỏi cũng cong lên theo.

“Đúng vậy. Anh ăn ăn đi.” Cô chờ mong nhìn anh.

Phó Thực Ân nếm vài miếng, thịt lươn kho tàu thanh ngọt cùng cơm trắng nóng mềm vừa vào miệng, cái cảm giác thèm ăn khi anh tổ chức hội nghị không thấy đâu giờ đã quay lại rồi. “Tay nghề của em đã tốt đến mức có thể mở nhà hàng rồi đấy. Em học nhiều món mới như vậy, nhưng sao thực đơn vẫn không thay đổi thế?”

“Lười nấu thôi. Bọn em đương nhiên bán cơm, bữa cơm vô cùng đơn giản là được rồi,” Những người khác đơn giản là tốt rồi, cô thầm nghĩ chỉ muốn nấu cho anh thôi, có phức tạp phiền toái mấy cũng không sao, nhìn anh ăn đến vui vẻ cô cũng cảm thấy thỏa mãn rồi. “Phó đại ca, sao hôm nay muộn như vậy anh mới ăn cơm”

“Cuộc họp bắt đầu muộn một chút.” Cứ việc đang ăn cơm, Phó Thực Ân vẫn chậm rãi nói, một bộ dáng quý công tử văn nhã.

“Như vậy thật không có tính người! Kéo dài trễ như vậy mới được ăn cơm.” Lục Hân Á bĩu môi bất bình oán giận.

“Yên tâm, trong hội nghị cũng cung cấp thức ăn nhẹ.” Chẳng qua là đồ tiện lợi mà thôi.

“Kỳ quái, em trai anh đã về Đài Loan rồi, sao anh vẫn còn bận như vậy chứ?” Cô nghiêng đầu tò mò hỏi. “Em thấy lúc trước giới truyền thông đều nói đến chuyện anh ấy trở lại, anh ấy không đến giúp anh sao?”

Mấy tháng trước chợt nghe nói nhị thiếu gia nhà họ Phó làm ổ ở bên nước ngoài thật nhiều năm đã trở lại, nhưng sao Phó đại ca mỗi ngày vẫn phải đi xã giao, họp, tăng ca như vậy?

“Không phải, Ngộ Hi phụ trách công ty chi nhánh, cùng với nghiệp vụ của anh không thể làm cùng.”

“Công ty đã lớn như vậy rồi, làm chi còn muốn công ty chi nhánh nữa? Không thể hiểu nổi, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì đâu?” Lục Hân Á miết miết miệng. Nghĩ tới những năm qua Phó Thực Ân cũng không bởi vì thuận lợi tiếp quản được Phó thị mà thoải mái hơn, ngược lại càng ngày càng bận rộn, cô không khỏi đau lòng.

“Chia hoa hồng cho cổ đông à.” Nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của cô, Phó Thực Ân nở nụ cười, có ý chỉ ra.

“Cổ đông” bị chỉ đến thế này mới cười lên. “Nói cũng đúng, tất cả đều dựa vào cổ phiếu công ty các anh mới có thể khiến cái quán nhỏ này của em hoạt động được.”

Những năm gần đây tuy rằng năng lực của cô có hạn, không thể trợ giúp công việc cho anh, nhưng sau khi cô học đại học bắt đầu làm thêm, liền mang toàn bộ tiền tiết kiệm được, cầm đi đổi thành cổ phiếu của tập đoàn Phó thị.

Đây là sự tin tưởng cùng ủng hộ của cô đối với Phó Thực Ân, cô nguyện ý đem toàn bộ thân gia (bản thân và gia đình)của mình đánh cuộc lên người anh.

Mà sự thật chứng minh cô không nhìn lầm người.

Mấy năm qua này tập đoàn Phó thị phát triển đa nguyên hóa*, giá cổ phiếu cũng nước lên thuyền lên, tăng gấp mấy lần. Dựa vào cổ phiếu, cô tích trữ một khoản mở một cửa hàng nhỏ, tìm được chỗ dừng chân an thân gần với anh nhất.

*đa nguyên hóa: mở rộng phạm vi sản nghiệp, tiến quân vào nhiều ngành nghề khác nhau

“Đáng tiếc cái đầu thông minh của em toàn dùng vào chỗ nhàn hạ.” Anh cười lắc đầu.

“Đừng chỉ nhìn vào chỗ nhàn hạ đó! Cái nhàn hạ của em thật ra là một loại vất vả đấy.” Cô đúng lý hợp tình nói.

Phó Thực Ân nuông chiều cười cười, chuyển đề tài. “Qua một thời gian nữa, đứa em trai tùy hứng kia của anh có lẽ sẽ kết hôn.”

“Cùng chị Dư Phi ạ?” Lục Hân Á kinh ngạc hỏi.

Khi cô vào nhà họ Phó được nửa năm, Tôn Dư Phi liền từ trường Nam bộ chuyển về Bắc bộ, cũng bắt đầu về Phó viên giúp đỡ Phó Thực Ân, hai cô gái tuổi xấp xỉ nhau hàn huyên nói chuyện, bất tri bất giác liền trở thành bạn tốt.

Cô biết chị Dư Phi không nói chuyện yêu đương nguyên do là vì nhị thiếu nhà họ Phó, nhưng cũng không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bọn họ nhớ cũng không nhớ đối phương, nhưng cuối cùng còn trở thành người nhà.

“Đúng vậy, cũng chẳng có ai khác muốn nó.” Phó Thực Ân cười khẽ. “Dư Phi muốn tìm em làm phù dâu, buổi tối sẽ đề cập với em.”

“Phù dâu!” Lục Hân Á hưng phấn mà trợn tròn đôi mắt sáng. “Thật vậy ạ?”

“Mấy cô gái các em, vừa nghe có cơ hội mặc quần áo đẹp, ánh mắt đều phát sáng hết cả lên.” Phó Thực Ân trêu chọc nói.

“Mới không phải đâu. Đó là……” Đó là bởi vì em muốn cho anh xem dáng vẻ của em khi mặc lễ phục phù dâu. Lục Hân Á không có nói ra miệng, áp chế khát vọng lui tới trong lòng, tràn ra nụ cười ngọt ngào “Em nhất định sẽ đi!”

Chạng vạng, Tôn Dư Phi quả nhiên gọi điện tới, sau khi kết thúc bữa tối bận rộn, Lục Hân Á trước thời gian quẳng cửa hàng lại cho A Thác, hứng thú vui vẻ chạy tới nhà Tôn Dư Phi.

Từ khi bắt đầu quen biết Tôn Dư Phi, cô chỉ biết trong lòng Tôn Dư Phi vẫn có một người, người đó chính là em trai Phó đại ca, cô đã thấy qua người đó trong ảnh chụp, đã trộm mắng trong lòng rất nhiều lần, bao gồm vì sao anh ta không trở lại chia sẻ áp lực với Phó đại ca, vì sao nhiều năm vậy rồi không quay lại gặp Tôn Dư Phi…… Nay người bị cô mắng nhiều năm, hôm nay vẫn là lần đầu tiên xuất hiện trước mắt.

“Xin chào, em là Lục Hân Á.” Yên lặng oán thầm đối phương đã nhiều năm như vậy rồi, khó tránh khỏi có chút chột dạ, Lục Hân Á cũng phá lệ có lễ phép hơn.

Phó Ngộ Hi cùng Phó đại ca tuy rằng ánh mắt có vài phần tương tự, nhưng hai người là kiểu hình hoàn toàn khác nhau, Phó đại ca anh tuấn tao nhã, khí chất nội liễm, Phó Ngộ Hi lại là kiểu đại thiếu gia có tiền không ai bì nổi, Tôn Dư Phi đứng ở bên cạnh, căn bản như là dân nữ bị cưỡng đoạt.

“Tôi biết cô.” Nhị thiếu gia nhà họ Phó quả nhiên có phong phạm “Đại thiếu gia”, ngay cả cách dùng từ cũng ngạo mạn hơn người khác. “Từng ở trong nhà tôi.”

“Ngộ Hi.” Tôn Dư Phi vì vị hôn phu không lễ phép mà thấy xấu hổ, vội vàng kéo kéo cánh tay anh ta.

Phó Ngộ Hi khó hiểu nhìn cô ấy một cái, hồn nhiên không biết sao mình lại bị cảnh cáo.

“À, đúng…… Em từng ở trong nhà anh.” Người bình thường quả nhiên không được nhị thiếu gia để vào mắt, Lục Hân Á ngây ngô cười có lệ.

======= tiểu thuyết hay ======Đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình khiến con người trở nên khôn ngoan hơn.Lợi ích đầu tiên của việc đọc Truyện tiểu thuyết Ngôn Tình  tất nhiên là để nâng cao kiến thức. Nếu bạn không muốn sống như kiểu "ếch ngồi đáy giếng", thì bạn phải thu nạp thêm những kiến thức từ thế giới bên ngoài.=======Truyện Ngôn Tình  Tổng Tài ====

“Hai người nói chuyện đi, anh đi vào có việc trước.” Phó Ngộ Hi không sao cả nhún nhún vai, không khách khí nhẹ hôn lên môi Tôn Dư Phi một cái, xoay người trở về thư phòng,

Tôn Dư Phi bất đắc dĩ lại thẹn thùng đỏ mặt, kéo Lục Hân Á ngồi lên sô pha.

“Oa, anh ấy thật sự như chị nói, giống như mấy đại thiếu gia trên tivi vậy đó.” Lục Hân Á hưng phấn mà nói.

“Phó đại ca đâu có như vậy, nhìn không ra là em trai của anh ấy đâu.”

“Phó đại ca có vẻ ổn trọng hơn.” Tôn Dư Phi nở nụ cười, không chịu thua nói lại, “Hơn nữa ở trong lòng em, ai có thể tốt như Phó đại ca chứ?”

Lục Hân Á hoàn toàn không phủ nhận, lè lưỡi cười. “Chẳng qua anh ấy xem ra thật yêu chị, như vậy là tốt rồi.” Giọng điệu của cô có chút hâm mộ.

Từ sau khi tình cảm thầm mến với Phó đại ca ngày càng sâu, cô trở nên có chút đa sầu đa cảm, chỉ cần nhìn thấy đôi tình nhân dắt tay nhau liền hâm mộ, nhìn thấy đôi tình nhân cãi nhau mà không đành lòng, chỉ vì cô rốt cục hiểu được, lưỡng tình tương duyệt là kì tích khó khăn cỡ nào.

“Hân Á, đã lâu vậy rồi, em không định nói cho Phó đại ca sao?” Tôn Dư Phi nhịn không được hỏi cô.

Nghe vấn đề bạn tốt hỏi, Lục Hân Á thở dài một hơi, đây là vấn đề đầu bảng mà trong lòng cô thường xuyên gặp phải.

Mấy năm nay cô cũng thường tự hỏi bản thân, vì sao không nói được ra miệng vậy?

Mới đầu cô sợ bản thân chỉ là nhất thời mê luyến, lớn hơn một chút thì lại lo lắng sau khi thổ lộ rồi nhỡ may không được nhận, hai người gặp nhau sẽ thấy xấu hổ, hiện tại quan hệ đã ổn định, lại lo lắng hiện trạng trước mắt sẽ bị thay đổi bởi lời tỏ tình của mình.

Nếu Phó đại ca bởi vậy mà không đến quán cà phê của cô ăn cơm nữa? Vậy cô phải làm sao bây giờ?

Cô đã chuyển ra khỏi Phó viên, khoảng thời gian duy nhất hai người cùng xuất hiện chỉ còn lại mỗi ngày giữa trưa dùng cơm. Nếu anh bị dọa chạy, cô cái gì cũng không còn.

“Em không biết nên nói thế nào.” Trăm câu vạn chữ, Lục Hân Á chỉ có thể thở dài lại thở dài. “Phó đại ca giống như vẫn đối xử với em như em gái, em thật sự nói không nên lời.”

“Em gái? Em khẳng định sao?” Tôn Dư Phi cười nhẹ. “Phó đại ca cũng coi chị là em gái, nhưng chưa bao giờ mỗi ngày nghĩ cách đi gặp chị.”

“Mỗi ngày nghĩ cách gặp em?” Lục Hân Á khó hiểu hỏi.“Có sao?”