Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 11: Anh không ăn
“Khi nào mới hết bận? Có thể nghi ngơi cho tốt?”
Phó Thực Ân còn chưa trả lời, trên trời liền vang lên tiếng sấm rền, từng giọt mưa lớn liền rơi xuống.
Lục Hân Á nhìn mưa đánh vào trên mặt bánh ngọt, vội vàng bảo vệ, lại nhớ tới bài tập trên bàn, nhất thời luống cuống tay chân.
Phó Thực Ân nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô, nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Phó đại ca! Không được cười! Giúp em giúp em đi!” Cô vừa thẹn vừa giận, nhưng hai bên đều không thể buông xuống.
Phó Thực Ân giúp đỡ thu dọn bánh ngọt, không dừng được ý cười bên khóe miệng.
Sau giữa trưa cơn dông đến như trút nước từ trên trời rơi xuống, mặc kệ hai người đã nhanh chóng chạy về hành lang, nhưng vẫn một thân ẩm ướt.
“Cơn mưa này đột ngột quá.”
Hai người đứng ở hành lang dài, nhìn trận mưa mãnh liệt bên ngoài, Phó Thực Ân còn khẽ mỉm cười, vẻ mặt đó làm Lục Hân Á nhìn mà sững sờ.
“Được rồi, em còn phát ngốc cái gì nữa? Mau vào tắm rửa thay quần áo.” Phát hiện tầm mắt của cô, anh rốt cục thu lại nụ cười, nhưng con ngươi xinh đẹp vẫn chứa ý cười, tay anh gạt vài sợi tóc ẩm ướt trên trán cô, vỗ vỗ hai má cô.
“A.” Cô ngẩn người nhìn anh, đột nhiên cảm thấy tim đập thật nhanh, nhanh đến độ không thể hô hấp.
“Hân Á.” Anh buông tay, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc. “Lần trước em nói anh đưa em về nhà họ Phó, em muốn báo ơn, còn nhớ rõ không?”
“Vâng.” Cô vẫn kinh ngạc dõi theo anh, gần như vô ý thức gật đầu.
“Về sau đừng nghĩ như vậy.”
“Hả?” Vì sao?
“Đồng ý với anh được không?” Phó Thực Ân mang theo đôi mắt đầy dịu dàng. “Anh không hy vọng mỗi việc em làm cho anh, đều là vì báo ơn.”
Lục Hân Á nhìn anh, sững sờ như cũ, tim đập càng lúc càng nhanh, nhưng không quên gật đầu hứa hẹn.
Bởi vì từ đó về sau, mỗi chuyện cô làm cho anh, đều không phải vì báo ơn nữa.
Sáng sớm 6 giờ rưỡi trong Phó viên, không khí tươi mát, hơi ẩm còn chưa rút đi, hình thành một màn sương mỏng, có thể thấy được thời tiết hôm nay sẽ rất tốt.
Lục Hân Á rời giường thật sớm, sau khi rửa ráy xong, liền đến nhà bếp cùng đầu bếp chuẩn bị bữa sáng. Khó có được ngày Phó đại ca ở lại nhà qua đêm, sáng nay bữa sáng làm phong phú một chút.
Sau khi giúp đỡ mang salad rau sống, chân giò hun khói, trứng, hoa quả bưng lên bàn ăn, cô bắt đầu pha cà phê, trong phòng nhất thời tràn ngập hương cà phê nồng đậm.
Không bao lâu, tiếng bước chân truyền đến, Lục Hân Á ngẩng đầu nhìn lại, thấy Phó Thực Ân đã mặc sơ mi quần dài, nhưng chưa đeo caravat, sắc mặt có chút khó coi.
“Chào Phó đại ca.” Cô chào hỏi, đặc biệt lưu ý tới vẻ mặt của anh.
“Sao dậy sớm vậy?” Phó Thực Ân chậm vài giây mới ngẩng đầu lên, cong khóe miệng cười với cô, giọng có chút khàn khàn.
Không đúng! Phó đại ca thoạt nhìn là lạ……
“Hôm nay hẹn đến trường sớm với bạn học, tiến độ trước đó bị chậm, bạn học muốn cho em mượn vở ghi chép.” Lục Hân Á nghiêng đầu, nhìn kỹ sắc mặt Phó Thực Ân, giống như có chút tái nhợt. “Phó đại ca, nhìn anh có vẻ không ổn, giọng nói cũng có chút là lạ, có phải bị cảm hay không?”
“Chắc vậy rồi.” Anh nhận lấy cà phê, không thêm đường không thêm sữa uống một ngụm.
Lục Hân Á nhíu mày, càng lo lắng. “Có phải do gặp mưa ngày hôm qua không?”
“Đại khái vậy, cũng có thể do gần đây bị mệt. Em đừng lo lắng, anh sẽ đi khám bác sĩ.” Phó Thực Ân tùy tiện ăn mấy miếng trứng ốp lếp cùng chân giò hun khói, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. “Hôm nay anh đi sớm một chút, em cứ từ từ ăn, cũng đừng đến trường quá sớm, ít người có vẻ nguy hiểm……”
Anh thì thào nói vài câu, thân hình cao ngất thẳng tắp dần dần vô lực, đột nhiên trước mắt đen lại, anh thiếu chút nữa ngất xỉu ngã xuống, may mắn đúng lúc có ghế dựa đỡ đằng sau, mới không bị ngã ngất đi.
“Phó đại ca!” Lục Hân Á kinh hô một tiếng.
“Thiếu gia!” Bác Phúc vội vàng tiến đến đỡ anh ngồi xuống.
Lục Hân Á vội vàng đưa tay sờ trán anh. “Phó đại ca anh sốt rồi! Nóng quá.”
“Bác gọi A Thái chuẩn bị xe, lập tức đưa thiếu gia đi bệnh viện.” Bác Phúc cầm lấy bộ đàm muốn phân phó, lại bị Phó Thực Ân giữ chặt.
“Không được, tôi phải đi đưa hồ sơ đấu thầu, nhất định phải đi……” Anh kiên trì nói.
“Không thể! Anh hiện tại đang sốt thế này thì đi đâu?” Ánh mắt Lục Hân Á tràn đầy lo lắng.
“Thiếu gia, tình huống cậu thế này ngay cả đi đường cũng là vấn đề.” Bác Phúc cũng khuyên bảo theo.
“Không sao, tôi nhất định phải đi……” Nếu không chuyển giao được, cố gắng mấy ngày này của anh sẽ uổng phí, hơn nữa tiếp quản Phó thị sẽ càng gian nan.
Phó Thực Ân miễn cưỡng muốn đứng lên, toàn thân lại vô lực, suy sụp ngồi lại trên sô pha.
“Phúc bá, chúng ta vẫn phải gọi anh A Thái chuẩn bị xe, mặc kệ thế nào cũng phải đưa Phó đại ca đi bệnh viện, hoặc là mời bác sĩ tới đây một chuyến cũng được.” Lục Hân Á mới mặc kệ chuyện gì quan trọng, trước mắt quan trọng nhất chính là anh. “Hồ sơ kia, trong công ty không có ai khác có thể đi đưa thay anh sao?”
“Không ai có thể tin tưởng được.” Có lẽ sốt đến hồ đồ rồi, Phó Thực Ân lần đầu tiên ở trước mặt cô nói ra khốn cảnh của mình trong công ty. “Anh phải tự mình xử lý.”
Lục Hân Á nhìn Phó Thực Ân không hề che dấu sự cô đơn cùng mệt mỏi, trong lòng đột nhiên bị cảm giác đau thương không biết tên nào đó tràn đầy.
Anh luôn chỉ có một mình đơn độc tác chiến, không có đồng minh, không có chỗ dựa.
“Phó đại ca, nếu như có thể…… em giúp anh đi chuyển!” Cô nghiêm túc mở miệng, ánh mắt dũng cảm mà quả quyết. “Em biết em còn chưa đến tuổi pháp luật quy định, nhưng Phúc bá có thể đi cùng em. Nếu chỉ là một phần tài liệu, em và Phúc bá hẳn là có thể để anh tin tưởng.”
Lục Hân Á chờ anh phản hồi, cô thầm nghĩ muốn cho anh biết, anh không phải chỉ có một mình.
“Thiếu gia, tôi và Hân Á có thể làm được, xin cậu hãy đi nghỉ ngơi.” Bác Phúc thấy thiếu gia có chút dao động, vội vàng nói theo.
Tính cách thiếu gia luôn độc lập vì người khác, chưa bao giờ chịu chia sẻ để người khác giúp đỡ, có lẽ cô gái Lục Hân Á này có thể thay đổi cậu ấy.
Phó Thực Ân nhìn vẻ mặt kiên định một già một trẻ trước mặt, cân nhắc một chút, rốt cục gật đầu.
“Giúp tôi lấy cặp tài liệu tới đây, hồ sơ đấu thầu ở bên trong. Phúc bá, lấy giúp tôi tờ giấy với con dấu, tôi viết thư ủy thác cho bác.” Anh miễn cưỡng ngồi thẳng dậy phân phó. “Thời gian dự thầu hôm nay là 8 giờ rưỡi sáng, nhất định phải đúng giờ, nếu không trong công ty sẽ cử một nhóm người mang hồ sơ đầu thầu khác tới. Còn có, túi hồ sơ đấu thầu không được giao cho bất cứ người nào, kể cả người của công ty, xin hai người đưa đi giúp tôi.”
Tòa nhà thị phủ, đây là lần đầu tiên Lục Hân Á đến Phủ thị chính thành phố, đại sảnh tầng một, trên trần cao là giếng trời, đại sảnh rộng mở trống trải cùng với sàn nhà đá cẩm thạch, tất cả tản mát ra một loại hơi thở nghiêm cẩn cứng như sắt thép.
Trong không khí có hương vị sạch sẽ lạnh như băng, mỗi người đều mặc tây trang thẳng thớm hoặc bộ đồ công chức, khi đi qua hành lang dài, gót giầy còn đánh ra tiếng thanh thúy khi chạm vào sàn nhà.
Sau khi hai người tới nơi phục vụ hỏi phòng họp đấu thầu, cô liền ôm thật chặt hồ sơ đấu thầu vào lòng cùng bác Phúc đi kí tên công ty, thuận tiện làm thủ tục xác nhận người ủy thác.
Thời gian là buổi sáng tám giờ năm phút.
Trên sổ ghi chép kí tên công ty có không ít tên những đại diện khác của Phó thị, tỏ vẻ bọn họ giành trước từng bước.
Dưới chỉ thị của nhân viên gọi thầu, hai người tới trước phòng hội nghị gọi thầu ngồi đợi. Bác Phúc vì có chút căng thẳng, liền đi toilet một chuyến.
Một mình ngồi trong phòng hội nghị, Lục Hân Á vẫn không dám khinh thường ôm chặt túi tài liệu, cô biết đây là vật rất quan trọng với Phó Thực Ân, cô phải cố gắng bảo vệ nó.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng nói chuyện, cô cảnh giác quay đầu lại, nhìn thấy hai người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới, hai người kia nhìn thấy cô, nhỏ giọng nói với nhau vài câu, liền đi tới chỗ cô.
“Cô giúp Phó Thực Ân đưa hồ sơ đấu thầu đến?” Vị dẫn đầu có vẻ lớn tuổi hơn kia mở miệng hỏi.
Lục Hân Á đề phòng nhìn ông ta, rốt cục gật gật đầu, người đàn ông lập tức lộ ra nụ cười nồng nhiệt.