Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 10: Hôm nay
Không biết Phó đại ca đã biết chưa? Lục Hân Á quyết định không chủ động nhắc tới, cô chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy cốc nướ Phó Thực Ân đưa cho, nhẹ nhấp mấy ngụm, nhịn không được xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi. “Hiện tại mấy giờ? Sáng rồi ạ?”
“Em ngủ một ngày rồi.” Phó Thực Ân nói. “Anh đã xin phép giúp em rồi, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
“Hôm nay là thứ Năm……” Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Buổi sáng không phải anh có lớp sao?”
“Em lo nghĩ nhiều quá rồi.” Anh cười khẽ, vốn muốn sờ sờ đầu cô, thấy miệng vết thương lại rụt tay về.
“Em muốn ăn gì không? Anh gọi người mang tới.”
“Cũng không đói lắm.” Lúc này nhìn Phó Thực Ân ở đây, Lục Hân Á cảm thấy thực không nỡ, không nhịn được hỏi lại lần nữa. “Phó đại ca anh thật sự không cần đi học sao?”
“Thật sự không cần, tin tưởng anh một chút được không?” Anh mỉm cười, im lặng trong chốc lát, giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Hân Á, sao em lại ngã từ cầu thang xuống?”
“Em……” Lục Hân Á nhớ tới bác Phúc từng đề cập qua quan hệ giữa nhà họ Ngụy và Phó Thực Ân, có chút ấp úng nói, “Em không cẩn thận sẩy…… Đại khái là vội đi tìm bạn học, cho nên đi cầu thang không vững.”
Phó Thực Ân không nói gì, con ngươi thâm thúy đen thẳm an tĩnh nhìn cô, ánh mắt vẫn ôn hòa, chỉ là trầm tĩnh khiến người ta bất an.
Ánh mắt anh trong suốt, giống như mọi lời nói dối đều bị anh nhìn thấu triệt.
Lục Hân Á không được tự nhiên cúi thấp mặt, nhìn chằm chằm cốc nước trên tay mình, đang khi không biết nên làm thế nào mới tốt, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, bác Phúc từ cửa đi vào.
“Hân Á cháu tỉnh rồi?” Bác Phúc thấy cô ngồi dậy, trên khuôn mặt già nua nghiêm túc hiện lên nét cười thả lỏng, ngay sau đó lại nghiêm nghị báo cáo: “Thiếu gia, Ngụy Văn Bá cùng Ngụy Văn Trọng mang theo hai vị thiên kim ở bên ngoài muốn gặp cậu.”
“Anh biết rồi?” Lục Hân Á mới rồi còn đang vắt óc suy nghĩ nên làm thế nào, lập tức hiểu được anh đã biết hết rồi, cô kinh ngạc nhìn Phó Thực Ân bất động thanh sắc.
“Anh đã biết rồi.” Anh chỉ thản nhiên nói. “Nói dối là không tốt.”
“Phó đại ca, bọn họ không cố ý.” Đột nhiên trong lúc đó, cô cảm giác ánh mắt dịu dàng của Phó đại ca trở nên thật đáng sợ, cô vội vàng muốn giải thích, “Chị họ có đẩy em, nhưng lực không lớn, là do em vấp phải cái gì đó nên mới ngã xuống.”
“Anh không cần biết bọn họ có cố ý hay không, khi bọn họ xúc phạm em, với anh mà nói không có gì khác biệt cả.” Giọng nói Phó Thực Ân mềm nhẹ đến nỗi khiến người ta lông tóc dựng đứng.
“Phó đại ca……” Lục Hân Á sốt ruột nháy mắt với bác Phúc.
“Thiếu gia.” Bác Phúc hiểu ý, tiếp lời nói: “Hiện tại cậu không thể có mâu thuẫn với người nhà họ Ngụy được, công ty còn cần nhà họ Ngụy giúp đỡ.”
“Không có khả năng.” Khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị xem ra phá lệ nghiêm trọng, giọng nói Phó Thực Ân lạnh đi. “Bọn họ đã đối nghịch động thủ với em, thì không nên bỏ qua hậu quả. Phúc bá, mời bọn họ vào.”
“Chờ một chút Phúc bá!” Lục Hân Á hoảng rồi, giữ chặt tay anh, vội vàng nói: “Phó đại ca anh không cần làm vậy! Anh như vậy em sẽ…… em sẽ rất hối hận vì tới nơi này!”
Phó Thực Ân rốt cục dao động.
“Đây thật sự chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, chị họ không phải cố ý.” Lục Hân Á gấp đến độ nước mắt lưng tròng, điều cô không muốn nhất chính là khiến anh khó xử. “Có thể được đến nhà họ Phó là em thực sự may mắn, em vẫn luôn không biết làm thế nào để có thể báo đáp, hiện tại nếu vì em mà khiến anh cãi nhau với nhà họ Ngụy, em sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh.”
Đôi mắt đen vốn đang toát ra lửa giận yếu dần đi. “Anh sẽ không để bất luận kẻ nào bắt nạt em.”
“Không ai bắt nạt em cả.” Cô chùi chùi nước mắt, lớn tiếng cam đoan. “Em hiện tại tốt lắm.”
Phó Thực Ân chỉ nhìn cô, không nói lời nào.
Không thấy anh đáp lại, cô lại dùng sức nhấn mạnh. “Hiện tại là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời em!”
Dưới sự khẩn cầu của Lục Hân Á, Phó Thực Ân đúng là phải cúi đầu trước thực tế, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không buông tha cho nhà họ Ngụy, nhưng đối với việc anh không thể bảo vệ được cô, khiến cô bị thương, trong lòng anh vẫn rất áy náy, cho dù cô không để trong lòng chút nào.
Buổi chiều tháng 10, Lục Hân Á còn đang xin phép nghỉ tránh ở dưới bóng cây viết bài học, một bên uống nước ô mai lạnh, cảm thấy ngày qua thật nhàn nhã.
Nhìn sắc trời xám xám âm âm, cô không nhịn được nheo mắt ngẩn người.
Không biết Phó đại ca hiện giờ đang làm gì…… Hôm nay là thứ Hai, trên trường đại học không có lớp, Phó đại ca hẳn là ở công ty làm việc rồi?
Giống như đã dần dần trở thành một loại thói quen, cô tính toán thời gian, bắt đầu lịch trình lượn vòng quanh Phó đại ca, anh chính là tiêu điểm của khoảng thời gian này. Cô thử muốn thời gian học của bản thân nhiều như thời gian làm việc của anh, nhưng mà dường như vĩnh viễn không thể đuổi kịp, Phó đại ca giống như người sắt vậy, cô căn bản chưa nghe thế anh kêu mệt qua bao giờ.
Chống cằm, cô nghiêng đầu nhìn lá cây rung động bị gió thổi sàn sạt, bắt đầu có chút buồn ngủ, thất thần một chút, không nghe thấy tiếng bước chân đằng sau.
“Sao không vào phòng mà học? Có khí lạnh đấy.”
Phía sau vang lên giọng nam ôn hòa, Lục Hân Á phút chốc bừng tỉnh.
“Phó đại ca.” Cô nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ. “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Phúc bá nói gần đây ở công ty bề bộn nhiều việc lắm.”
“Có chút thôi.” Phó Thực Ân nhẹ nhàng nói cho qua.
Mấy ngày này vì chuyện hồ sơ đấu thầu, anh không ngừng đi tiếp kiến các bộ ngành và nhà máy, thật vất vả làm ra một bộ kiểu mẫu đồng dạng, buổi tối sửa sang thêm chút nữa, là có thể vượt qua cuộc bỏ thầu ngày mai rồi.
“Dường như hai ngày nay em không thấy anh rồi.” Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Công việc nhất định rất bề bộn đi.”
“Xử lý cũng tạm ổn rồi.” Anh cười cười. “Buổi tối em phải đi tái khám đúng không?”
“Đúng vậy, đi cắt chỉ.”
“Anh đưa em đi.” Phó Thực Ân nói, một bên giơ lên tay trái đặt một hộp quà lên bàn. “Cái này cho em.”
Hộp quà được bọc màu vàng kim, là một nhãn hiệu nổi danh, Lục Hân Á dưới ánh mắt cổ vũ của anh mở hộp ra, mùi thơm nồng đậm của socola lập tức bay vào mũi.
“Oa! Bánh ngọt Sôcôla!” Cô biết thương hiệu này siêu đắt tiền đó!
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Đọc Truyện Ngôn Tình dù ít dù nhiều hay đọc về lĩnh vực gì bạn đều sẽ nhận được những trải nghiệm, không ai dám chắc chăm đọc Truyện Ngôn Tình chưa chắc đã thành công nhưng những người thành công lớn đều ham đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
“Ngày đó bánh ngọt của em hỏng rồi, mua một cái bù cho em.” Anh nhớ trong hình ảnh giám thị, cô ngã xuống cầu thang còn ôm chặt lấy bánh ngọt trong lòng, không nhịn được muốn bồi thường cho cô.
“Ý? Bánh ngọt?” Lục Hân Á sửng sốt rồi bừng tỉnh. “Không phải, cái bánh ngọt đó là cho anh ăn, là em làm ở lớp nấu ăn.”
“Cho anh?” Phó Thực Ân nói nhỏ, nhìn cô vui vẻ mở bánh, bận rộn cắt thành từng miếng phân ra ăn, trong lòng đột nhiên cảm thấy ấm áp. Cô liều chết ôm lấy bánh ngọt, là vì để cho anh sao? Sao lại ngu ngốc như vậy chứ?
Anh nhận lấy bánh ngọt cô đưa tới, cũng không ăn luôn, mà nhìn cô ăn một miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt sáng lên.
“Ăn thật ngon quá! Quá ngon luôn!” Lục Hân Á nhịn không được vui mừng lại thỏa mãn thở nhẹ, quay đầu thấy anh mỉm cười nhìn mình, khuôn mặt không khỏi nóng lên, vội vàng cúi đầu im lặng ăn bánh ngọt.
“Gần đây người nhà họ Ngụy còn tìm em gây phiền toái không?” Phó Thực Ân đột nhiên hỏi.
“Không còn nữa. Mấy chị ấy đâu dám?” Nói đến đây, Lục Hân Á không biết nên cảm động hay là bất đắc dĩ. “Từ lúc anh dặn dò hội học sinh mỗi ngày lên lớp tan học đều phải đi cùng em từ phòng học đến khu vực chờ xe, ngay cả bạn học đều sắp không muốn nói chuyện cùng em nữa rồi.”
“Anh không hi vọng em bị thương tổn lần nữa.” Anh từng là hội trưởng hội học sinh của Quan Thành, có chuyện muốn bàn giao với hội trưởng đương nhiệm, căn bản chỉ là chuyện nhỏ, mặc kệ ra sao, anh đều không muốn nhìn thấy cô bị thương tổn gì cả.
“Không thể đâu! Lần đó thật sự là em không cẩn thận té ngã……” Lục Hân Á miệng đầy bánh ngọt, ẫm ờ nói.
“Tính em thế này rất dễ bị người ta bắt nạt.”
Ở nhà họ Phó càng lâu, cá tính vốn có của Lục Hân Á càng rõ ràng, mọi phòng bị sau khi được giải trừ, cô chính là cô gái nhỏ ngây thơ.
“Nào có? Em mới không hay bị bắt nạt đâu.” Cô ăn xong bánh rồi, nhìn chiếc bánh ngọt ăn chưa được mấy miếng trên tay anh.
“Anh không ăn, em ăn đi.” Phó Thực Ân thấy ánh mắt khát vọng của cô, buồn cười đẩy bánh ngọt qua.
Lục Hân Á xấu hổ, nhưng không nhịn được sự thèm ăn mà nhận lấy, một mặt tìm đề tài lung tung. “Phó đại ca, nhìn anh có vẻ mệt, có muốn đi ngủ một chút trước hay không?”
“Ừ, gần đây công việc tương đối bận rộn.” Kỳ thật đã hơn ba mươi sáu tiếng anh chưa được ngủ rồi.