Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 11 : Hắn ngã nhào

Hắn ngã nhào trong bồn tắm, ôm theo cả cô kéo xuống nước.

Khương Minh Hi kinh ngạc, sao lại phát sinh tình huống này, tên đầu sỏ kia ha ha cười, hai tay khoát nước sang người cô, cô không chú ý hét toáng lên, hắn lại càng vui, hăng say khỏa nước.

Cô tức giận bắt lấy tay hắn, định hung hăng báo thù, nhưng đôi mắt hắn sao mà nóng bỏng quá, khiến đầu óc rối loạn, tâm cũng rối loạn.

Một giây đồng hồ, hắn nhào lên ôm lấy cô. Đôi môi dán trên cái cổ trắng nõn của cô, tức thời cô hóa đá.

Nên làm gì trong tình huống này đây? Đùa giỡn? Khiêu khích? Hấp dẫn, Cô khó tin rằng người say làm được chuyện này – chỉ có thể là giả vờ.

Nếu kệ hắn tiếp tục làm gì thì làm, đêm tân hôn đầu tiên của cô có thể là ở đây sao? Đừng náo loạn, cô không nên, hay là… nhanh tay đẩy hắn ra??

- Anh tắm mau lên, đừng ngâm lâu, dễ bị cảm, tôi lấy quần áo đặt ở giường ấy.

Nhưng cô nhanh phát hiện ra một điều, nam nhân này khó đối phó vô cùng, khi cô định trốn ra, trong này hơi nước mù mịt, không cẩn thận dễ bị ngã.

Nói thực ra, cô đang rất tức giận, cô vì lời giải thích của hắn mà chờ tới bây giờ, kết quả hắn say như chết, cô còn biện pháp nào đây?

Cô nghĩ có nên để hắn ngủ ở bồn tắm kia thay cho trừng phạt không a!

Nhưng sau khi trở lại phòng khách chuẩn bị quần áo, Khương Minh Hi không đành lòng quay lại phòng tắm

- Anh không thể ngủ trong này, nếu không sẽ bị cảm.”

Chứng kiến Lục Hạo Doãn mặc áo ngủ đứng bên giường, cô lập tức thở dài nhẹ nhõm…

- Không được rời khỏi tôi…

Tay cô vừa mới đụng tới hắn, hắn liền ôm cô vào lòng, – Nhan Linh, tôi van cầu em đừng rời xa tôi.

Nháy mắt, tâm bị một vết đâm, mất mát, hụt hẫng, chân tướng là đây…!

- Tôi biết em sẽ rời tôi đi… Em sẽ không bỏ tôi chứ? Em sẽ không rời khỏi tôi chứ?

Hắn nhẹ nhàng bên tai cô nỉ non, giống như ngái ngủ.

Cô tức giận, tức giận mình không ngờ tới hắn như thế, tức giận vì hắn tàn khốc làm cô tổn thương.

Hỗn đản! Chẳng lẽ hắn nghĩ hắn nguyện ý cưới cô, mời cô từ chim sẻ hóa phượng hoàng, là cô nên cảm kích hắn, để cô phải chịu nhục nhã sao?”

- Anh không thể cho tôi hạnh phúc, vì cái gì muốn tôi ở lại bên cạnh anh?

- Tôi sẽ cho em hạnh phúc.

- Trong lòng đã có nữ nhân khác, sao anh có thể cho tôi hạnh phúc?

Đây là bản chất của nam nhân sao? Rõ ràng làm không được chuyện, lại nói dối không biết ngượng, đối với bọn họ, hứa hẹn chính là một loại thủ đoạn.

- Tâm trí của tôi chỉ có em.

- Vợ anh bây giờ thì sao? Anh không thấy có lỗi với cô ấy sao?

Hiện tại cô đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn nói một tiếng có lỗi với cô, cô sẽ cảm thấy mình không buồn bã nữa sao?

- Không biết, lòng tôi chỉ có em.

Giờ khắc này, cô đột nhiên muốn khóc, vì mình mà bi ai khóc, vì mình mà cười lớn, cô giả bộ không quan tâm hắn, nhưng lại không biết tằng, tới giờ cô mới là người có ý.

- Ngày mai còn phải đi làm, anh nên ngủ đi.

Cô nhiều lần giãy dụa rốt cục thoát khỏi tay hắn, sau đó lôi hắn lại gần giường, đẩy xuống.

Đứng ở bên giường, nhìn nam nhân đang nằm kia, miệng hắn còn thì thào,

- Không được rời khỏi tôi.

Hít một hơi sâu, ngăn cản cái lạnh tràn lên, cô tự giễu chính mình.

Thật sự là đủ rồi, nếu cô tiếp tục ở lại chỗ này lãng phí thời gian cho hắn, khẳng định đầu óc có vấn đề!

Cái gì dịu dàng mềm mại, bổn tiểu thư mặc kệ!

- Đây là người đàn ông hôm qua bị cồn tra tấn đến sống dở chết dở sao?

Nhìn vẻ mặt sáng lạn, tinh thần phấn chấn của hắn thực không nhận ra. Mà trong hội nghị lúc sáng bàn về một khoản đầu tư quan trọng, những người khác mệt nhoài nằm ngả nằm nghiêng, nhưng hắn thì vẫn cười giòn tan tựa như tham gia một buổi ca nhạc sôi động vậy, thực là làm người ta ghen tị. Trên thế giới này lại có người tao nhã lôi cuốn đến mức này sao?

- Muộn lắm rồi, anh không muốn hành hạ dạ dày chúng ta chứ, nếu dạ dày loét thành cái hố là lỗi của anh đấy!

Vẻ mặt Lý Nguyên Hách tái đi nhìn Lục Hạo Doãn ở bên đồng thời sờ tay vào túi áo lấy ra một thanh chocolate cho vào miệng, dạ dày hắn mừng rỡ reo hò.

- Đàn ông mà yếu nhớt ra thế.

Lục Hạo Doãn nhíu mày. Thằng nhóc này sao lại tham ăn thế? Trên người luôn có đồ ăn vặt, sợ là mấy đứa con nít cũng không tham ăn như hắn.

- Tôi biết anh không thích tôi ăn trong lúc họp, nhưng vài cái bánh với một ly cà phê chưa đến mức phá hỏng không khí mà.

Việc quá chú ý lễ tiết thực sự quá mệt mỏi.

- Mặc kệ là chuyện gì cũng phải chuyên tâm.

Lý do! Nhưng Lý Nguyên Hách cũng không dám ý kiến. Tính tình sếp tổng nhìn thì rất tốt, rất nền nếp. Không bao giờ nặng lời, chỉ là đôi khi âm thanh nhẹ nhàng lực sát thương lại rất lớn, hắn là loại người mang nụ cười đủ là kẻ khác đau lòng.

Bước đến chỗ sếp tổng, thư kí đi lên đưa tới một lá thư:

- Sếp ạ, phu nhân của anh vừa tới bảo em giao cho anh cái này.

Suy nghĩ một chút rồi nhìn thoáng qua lá thư khẽ cười:

- Còn có chuyện gì không?

- Còn có vài nhà truyền thông muốn gặp sếp, em đã để tư liệu của họ trên mặt bàn, quan hệ xã hội là quyết định của anh, có cần trả lời họp báo phóng viên không?

- Chuyện như thế không cần trả lời.

- Dạ, đồ ăn trưa đã chuẩn bị, năm phút sau sẽ đưa lên.

Thực ra Lục Hạo Doãn ăn uống rất cầu kì, mỗi ngày khẩu phần đều khác nhau nhưng yêu cầu về khẩu vị lại cố định. Đầu tuần là món ăn Nhật, thứ ba là kiểu Trung Quốc, thứ tư là cơm Tây, thứ năm là mỳ Ý nên thư kí cũng dễ dàng sắp xếp bữa trưa cho hắn.

- Vất vả cho em rồi.

Hắn quay đầu nhìn Lý Nguyên Hách:

- Không phải cậu đói bụng sao?

- Thư kí Chung, đồ ăn của tôi đâu?

Lý Nguyên Hách nhìn sang phía thư kí. Năm nào rồi mà còn có người viết thư? Có chuyện gì gọi điện không phải tiện lợi hơn à? Đúng là tò mò muốn chết!

- Đồ của trợ lý cũng mang vào phòng chứ ạ?

- Sếp à, chúng ta có thời gian ăn cơm trưa cùng sao?

Lý Nguyên Hách thèm muốn lá thư kia, hôm qua xảy ra đại sự kinh thiên động địa, nay đã nhận được tin tức của bà xã thì chắc chắn là hai người có liên quan với nhau, không phải là bàn bạc việc ly hôn chứ? Không thể, lá thư này mỏng dính không giống như văn kiện quan trọng gì.

Gật đầu, hắn bảo thư kí mang hai tách cà phê tới rồi đi vào văn phòng.

Đương nhiên Lý Nguyên Hách giành lấy phần cơm bằng tốc độ nhanh nhất rồi trở lại, lúc này suất ăn của Lục Hạo Doãn cũng đã tới.

Dùng cơm lại hét lên gọi thêm cà phê, thực sự Lý Nguyên Hách không chịu nổi sức hấp dẫn của lá thư. Làm sao mà hắn không tò mò gì thế chứ?

- Sếp, phu nhân bí mật nói với anh cái gì thế?

Nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn, Lục Hạo Doãn liền lấy lá thư ra làm trò trước mặt hắn.

“Phu quân đại nhân:

Một khi sự tồn tại của tiểu nương tử không là gì với anh thì sẽ chẳng gây cho anh điều gì bất tiện, tha thứ cho em khi tự ý về nông thôn, gần đây không khí Đài Bắc quá kém, phế quản của em từ bé đã không được tốt, chịu không được sự ô nhiễm này, tin rằng anh sẽ thông cảm cho em, anh hãy cố giữ sức khỏe.

Thiếp thân, Khương Minh Hi kính thư!”