Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 27 : Khẽ lắc đầu

Cô không phải người có thể an phận ngồi một chỗ, cô là người hiếu động, không lúc nào ngồi yên được.

Khẽ lắc đầu, sức ảnh hưởng của cô với hắn đáng sợ đến đâu cô cũng không rõ.

– Anh không lo về em, anh lo cho chính mình, e cứ ở ngay trước mắt như món ăn anh yêu thích nhất đang mời chào — lại đây ăn tôi đi, mau lại đây ăn nào, dưới tình huống như vậy làm sao anh làm việc? Lỡ may không cẩn thận mất kiểm soát thì hình tượng ở công ty cũng hỏng luôn.

- Không thể nào.

Hắn trêu chọc khiến lòng cô cảm thấy ngọt ngào khẽ mỉm cười.

- Anh không tin chính mình, em có thể tin tưởng anh không?

- Nếu em không tin anh thì sợ rằng cả ngày chỉ biết lo lắng, ông xã của em quá hoàn mỹ, không biết bao nhiêu người con gái mong muốn chiếm chỗ của em đâu.

Lời này hẳn là đã đi chệch chủ để nãy giờ của bọn họ, nhưng mà cô lại không thể nào bắt bẻ lại…. Được rồi, đấy không phải trọng điểm, điểm quan trọng hắn muốn cô biết rõ, không có nữ nhân nào có thể thay thế được cô! “Em là duy nhất, là vợ yêu của Lục Hạo Doãn này.”

Phải không? Nhịn không được, cô hỏi:

– Cả buổi tối anh họp à?

- Cái này, có khoản đầu tư hôm nay phải quyết định, có vài chi tiết cùng mọi người tranh luận nên tốn thêm thời gian.

Lòng cô lạnh đi nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười, không để chút cảm xúc biểu lộ ngoài mặt.

- Anh họp lâu như vậy, không phải buồn bực lắm sao?

- Anh cũng quen rồi.

Hắn vuốt trán cô.

- Em nhíu mày, này, đây là có ý gì nhỉ? Này, hình như em đang che giấu cảm xúc của mình.

Thoáng liếc qua, cô nháy mắt vô tội:

– Em nhíu mày thật à? Tại sao em không có cảm giác gì?

- Em giận anh à?

Từ khi hắn phát hiện cô trong ngoài bất nhất thì đã bắt đầu nghiên cứu thói quen của cô.

Hắn ngắm nhìn cô, khiến hắn ngạc nhiên nhất là đôi mắt kia! Ánh mắt cô rất dễ bộc lộ tâm tình, hồi hộp, vui sướng ánh mắt sẽ sáng rực, buồn bực thì ánh mắt sẽ nhuốm màu buồn bã.

- Sao em phải tức chứ?

- Nửa đêm anh mới về. Hại phu nhân yêu quý không thể ngủ ngon, em có giận không?

- Không tệ, ít nhất anh cũng biết mình tan tầm quá muộn, em cũng không tính toán với anh nữa.

Cô híp mắt lại, giọng nói có chút đùa giỡn:

– Nếu để em phát hiện anh làm điều có lỗi với em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!

- Anh sẽ không xin lỗi bà xã yêu quý của mình, anh chỉ lo là vợ của anh sẽ bỏ trốn thôi.

Chưa từng thấy hắn si mê người con gái nào như vậy, không nhịn thấy cô là lại nhớ tới, cô đang làm gì? Cô có nghĩ về hắn không? Nhìn cô vẫn nhớ về cô, tại sao cô luôn làm hắn thần hồn điên đảo như vậy?

Nhìn hắn nửa ngày, cô chỉ nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi, sau đó rúc vào lắng nghe từng âm thanh từ lồng ngực hắn.

Người phải lo lắng là cô, hắn là vị bạch mã hoàng tử hoàn mỹ, nếu không phải cô sinh ra vào giờ lành thì làm sao có ông xã tốt như hắn đây?

- Sao không nói gì thế? Có phải em có tâm sự không?

- Em muốn nghe nhịp đập từ con tim anh, chỉ em mới được làm vậy, người con gái khác thì không được.

- Tất nhiên rồi, nhịp đập con tim anh chỉ dành cho em, anh sẽ luôn là của em!

Thả lỏng tâm tình, nhắm mắt lại, cô hưởng thụ vòng tay của hắn, sự hoài nghi cùng lo lắng cũng tạm thời bị bỏ qua, dù thế nào thì lúc này cô có thể khẳng định hắn thuộc về mình.

- Nha đầu không có lương tâm, sao chúa có thể vứt bỏ ta một mình như vậy? Cháu cũng không nghĩ xem, bây giờ cháu mỗi ngày có thể cười ngây ngô như hoa si là do công lao của ai? Nếu như không phải ta nhờ người giúp đỡ, cháu có thế làm cho đối phương động lòng, cháu cho rằng ai giới thiệu cháu với đối phương sao? Cháu ….

Trương Mẫn Kinh xổ ra một tràng, đến cả thở cũng không cần, không biết chừng chính cô cũng không biết rốt cuộc là mình nói gì.

Mặc dù sớm biết trước hôm nay khó chạy thoát khỏi tiếng cằn nhằn của dì mình, Khương Minh Hi trước khi vào phòng làm việc đã dùng máy trợ thính vô hình nhét vào tai.

Thế nhưng cô đã quên là hiệu quả của máy trợ thính vô hình quá kém, âm thanh om sòm gấp trăm lần tiếng chim sẻ kia đủ để khiến ta phát điên, trừ người không bình thường ra.

Cô rất bình thường, hơn nữa cô đã nhiều phiền não rồi, không thể tha cho cô sao?

- Dì có thể nghỉ ngơi một chút không?

Cuối cùng cô cũng lên tiếng cắt đứt tràng oanh tạc. Những lúc thế này, cô mới hiểu sự quan trọng của em họ, nếu như em họ ở trong phòng làm việc, dì sẽ tự gò bó, một khi em họ vắng mặt, bà dì sẽ như ngựa sổng chuồng.

Yên lặng hướng lên trời khẩn cầu, dì à,  sớm tìm được người để gả đi, có thế thì mỗi lần lễ bái theo dì tham gia bữa ăn hội nghị các quý bà.

- Cháu chờ dì đấy. Trương Mẫn Kinh vội vã chạy vào bếp uống nước, nhưng mà đến lúc cô quay lại chỗ ngồi, Khương Minh Hi đã giành nói trước.

- Cháu hỏi dì, cuối cùng đêm qua dì có tiến triển gì không?

Không nói ra, người ta tưởng cô là mèo bệnh, cô đành phải giành lấy quyền chủ đạo.

Trương Mẫn Kinh liền biến thành một nữ nhân e lệ, xấu hổ nói:

– Chúng ta có trao đổi số điện thoại di động.

- Chúc mừng dì. Sau một năm dài yêu đơn phương, cuối cùng cũng tiến thêm một bước, nếu như dì có thể dũng cảm bước tiếp, dì sẽ có cơ hội câu được hắn. Vậy, xin hỏi dì còn gì bất mãn?

Nếu như đêm qua mọi chuyện không tốt, cô đồng cảm với sự thương tâm của dì, nghe dì nói một đống lời thừa vô nghĩa, nhưng sự tình đã tiến triển thuận lợi, dì nên bớt lời, tha cho cái lỗ tai của cô.