Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 31 : Cô vội vã lẩn mất

Cô vội vã lẩn mất. Đối với câu trả lời của hắn, cô hài lòng rồi, đương nhiên cũng không hỏi kỹ càng thêm nữa.

Tóm lại, cô chắc rằng vòng tay của Nhan Linh cùng với Lục Hạo Doãn không có liên quan gì với nhau.

Thế nhưng vì cái vòng tay này, cô không nhịn được tự phỏng đoán ngày hôm qua Lục Hạo Doãn mua gì?

Được rồi, khi nào có dịp cô sẽ hỏi xem, mặc dù cô có thể đau lòng, nhưng còn hơn là không rõ ràng.

Đi tới đi lui, Khương Minh Hi không nghĩ ra được gì, đợi lúc nữa Lục Hạo Doãn tắm rửa xong cô phải nói như thế nào để tìm hiểu đây?

Nếu hôm nay đối mặt người khác cô cũng không phải vòng vo tam quốc như thế, nhưng trước mặt hắn cô lại có cảm giác không thể che giấu.

Thực ra tâm tư của hắn sắc sảo hơn cô, cá tính cũng thâm trầm hơn, lơ đễnh một tẹo thì hắn sẽ vạch trần hết nhưng thứ cô đang nghĩ trong đầu, hắn sẽ nói cô cả nghĩ.

Phiền chết mất! Vò đầu bứt tai, cứ mặc kệ thì có được không? Đúng vậy, cô luôn là người lạc quan, hắn trêu chọc, mắng cô cũng hông sao, hôm nay nhất định phải nói rõ mọi chuyện!

Lúc này tiếng Lục Hạo Doãn mở cửa tủ khiến cô giật thót tim, cảm giác nôn nao tràn ngập cõi lòng.

Chần chừ mãi rồi cuối cùng cô cũng không kiềm chế được sự tò mò mà cầm di động mở ra xem tin nhắn.

Trường học, học phí đã nhận, rất cảm ơn anh!

Hoang mang ném di động xuống đầu dường, cô ủ rũ nép mình trên giường.

Đây là có ý gì?

Mặc dù cô không xem người gửi tin là ai nhưng rõ ràng đối phương có chức vụ trong trường học, điều này lại càng khiến đầu óc cô thêm rối bời.

Dù tất cả không quan hệ với hắn nhưng hai người nhắc tới tiền bạc, giữa bọn họ có thực sự chỉ là quan hệ bạn học cùng trường không?

Không! Quan hệ tuyệt đối không đơn thuần là vậy! Nhưng rốt cục họ có quan hệ gì?

Cảm giác lạnh lẽo khiến thân thể cô run rẩy, lạnh hay bất an chính cô cũng không biết rõ.

- Bà xã yêu quý của anh sao lại ngồi ngẩn ra thế?

Chẳng biết từ lúc nào Lục Hạo Doãn đã ngồi bên cạnh cô.

Quay sang nhìn hắn, âm thanh nhỏ nhẹ pha chút u buồn:

– Rốt cục anh có quan hệ gì với Nhan Linh?

Cô hỏi quá đột ngột khiến hắn ngẩn ra một chút, rồi dịu dàng xoa đầu cô:

– Cô ấy chỉ là bạn cùng trường, anh nói hai lần rồi sao em vẫn chẳng chịu nhớ thế?

- Lừa gạt!

- Anh từng làm một việt khiến em hiểu lầm quan hệ của anh và cô ấy, đây là lỗi của anh, nhưng anh thề quan hệ giữa bọn anh chỉ là bạn học, nếu em không tin thì anh sẽ để hai người gặp mặt, cô ấy sẽ chứng minh lời anh nói đều là thật.

Nói đùa, cô không muốn gặp cái người mà chỉ tên gọi thôi cũng đã khiến mình khó chịu.

Cho hắn thêm một cơ hội, nếu không biết đường khai thật thì cô sẽ giận thật sự.

- Hai người thực sự không có quan hệ gì khác sao?

- Không có, anh với cô ấy không có quan hệ gì khác.

Khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy không thoải mái, thái độ cứng rắn của cô thực khó hiểu.

– Em sao thế?

- Em muốn ly hôn.

Dù bất cứ ai nghe thấy đều không cho lời này là thiệt, nhưng với Lục Hạo Doãn lại như mũi tên chí mạng xuyên thấu tâm can, nụ cười trên gương mặt hắn trở nên cứng đờ.

- Anh muốn em rút lại lời vừa rồi.

Tại sao cô dễ dàng nói ra hai chữ ly hôn như vậy? Cô không biết cô quan trọng với hắn thế nào sao? Cô tức giận, làm nháo hay đùa nghịch hắn không hề để ý, nhưng không thể ly hôn được!

- Em không muốn, em muốn ly hôn!

Thái độ của hắn khiến cô càng thêm hoảng loạn.

- Anh tuyệt đối không đồng ý ly hôn!

- Bởi vì tên của em sao? Tên của em có thể khiến Lục gia con đàn cháu đống sao?

Lời này thốt ra cô mới hiểu rốt cục hắn yêu thương cô sâu đậm đến nhường nào.

Sửng sốt, gương mặt hắn tái đi, đưa tay ôm cô vào lòng mặc cho cô ra sức giãy dụa, hắn chỉ muốn ôm cô thật chặt đến tận khi những ý định bỏ trốn biến mất trong đầu cô hắn mới nhẹ nhàng nói:

- Anh xin lỗi, anh từng nói những lời ngu ngốc nhưng cũng chỉ đều trêu đùa em. Anh không muốn ly hôn, không phải vì tên của em mà vì anh yêu em, anh không thể số thiếu em! Em có biết mình quan trọng đối với cuộc sống của anh như thế nào không?

Khóe mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má… Cô khóc vì cái gì? Chính cô cũng không rõ, nhưng cô cảm nhận được tình ý sâu đậm của hắn, cô không mơ, cô tin tưởng vào tình yêu của hắn. Hắn thực sự yêu cô!

- Xin lỗi, em lén đọc tin Nhan tiểu thư gửi cho anh.

Cuối cùng cô đã nói ra nguyên nhân làm nháo.

Ngừng một chút, hắn cầm điện thoại lên đọc tin, cuối cùng thì đã hiểu.

Ném di động xuống dường, hai người ngồi dưới sàn, đôi tay hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô khẽ thủ thỉ:

– Việc này anh có thể giải thích với em, nhưng mà trước đó em phải bình tĩnh nghe chi rõ vì sao anh lại giấu em.

Khẽ gật đầu, cô hít sâu lấy lại tình thần.

- Phụ nữ luôn để tâm tới chuyện tiền nong, nếu anh nói việc vay tiền cho em biết sợ rằng em sẽ mất vui, để em khỏi lo nghĩ nên anh thấy giấu đi là vẫn hơn.

Chu đôi môi nhỏ nhắn, cô khẽ làu bàu:

– Em đâu phải là loại người tính toán chuyện tiền nong.

- Dạ, anh biết, nhưng mà lại nói tiếp vì sao anh mượn tiền cho Nhan Linh… Không, đúng ra thì đối tượng anh vay tiền giùm là tình nhân bí mật của Nhan Linh, cũng là cậu em lớp dưới. Hai người họ quen nhau từ thời học đại học, do gia thế cậu ấy bình thường nên cha mẹ Nhan Linh kịch liệt phản đối, tình cảm giữa hai người rất kiên định, gần đây cả hai đều có ý định kết hôn. Cha mẹ Nhan Linh muốn để cậu ấy biết khó mà lui nên yêu cầu sinh lễ là một ngàn vạn.

- Trời đất!

Cô trợn mắt, đây không phải là gả bán con gái sao?

Anh nói rồi mà, là để cậu ấy biết khó mà lui, mặc dù Nhan Linh là người mẫu nổi tiếng, cậu ấy làm việc cũng rất khá nhưng hai người họ cũng không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, hết cách nên Nhan Linh mới tìm anh.

- Vậy nên tối nay hai người hẹn gặp ở quán cơm Diêm Lệ Viên?

Cô vội vàng hỏi.

- Cái này mà em cũng biết à?

- Em thấy hết rồi.

Cô chậm rãi kể lại việc sau hắn rời khỏi phòng đêm đó.

Rõ là đau lòng! Hắn cốc nhẹ lên đầu cô:

– Cô bé ngốc nghếch, không phải chúng ta đã ước định rồi à, có gì đều phải nói ra, không được để trong lòng thì mới không sợ xảy ra hiểu lầm.

- Nếu anh không giấu thì cũng chẳng bị thế.

- Được rồi, là lỗi tại anh, sau này mặc kệ là chuyện gì anh cũng sẽ khai hết, em cũng thế, không được giấu trong lòng, càng không được nhắc lại hai từ ly hôn, anh sẽ giận đấy!

Nói xong hắn véo nhẹ lên mũi cô một cái.

- Em biết rồi, sau này sẽ không… nói hai chữ kia nữa, anh cũng phải thế!

- Tất nhiên rồi. Em không biết à? Thực ra anh là một kẻ rất cứng đầu, anh đã thề với trời là không bao giờ rời khỏi em, em cả đời này sẽ phải dính chặt với anh!

Khẽ nở nụ cười, cô đứng dậy làm mặt quỷ:

– Cũng không phải song sinh, sao có thể dính chặt cùng một chỗ?

- Em cứ đến làm phụ tá của anh đi, chẳng những chúng ta có thể ở cùng nhau mà lại chẳng phải lo em nghĩ lung tung, anh sẽ bám lấy em như đỉa đói cho xem!

- Không thèm! Em rất thích làm việc, mặc dù không có nhiều thành tựu nhưng lại rất vui!

Cô xua tay:

– Em nói luôn cho anh biết, em từng coi anh là ác chất lão công, nói vì em có bát tự tốt nên mới có thể với cao, lại còn làm nháo với người phụ nữ khác trên báo, làm loạn đủ điều.

- Anh thề là không hề nói em với cao.

Hắn vội vàng thanh minh…

- Mặc dù không xác minh được nhưng rõ ràng là anh có ý này.

- Được rồi, anh khai hết với em.