Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 29 : Có lẽ bởi vậy

Thế nhưng mà lời vừa tới miệng, lại vô thức nuốt trở lại. Có lẽ cô đang trốn tránh sự thật, bởi vì cô sợ bản thân mình không chịu đựng nổi.

Trải qua khoảng thời gian quen biết nhau, cô càng hiểu rõ Lục Hạo Doãn hơn, cuộc sống của hắn giống như là một bản kế hoạch, từng bước một cứ theo kế hoạch tiến hành, từ việc đó có thể thấy, hắn cưới cô cũng chỉ là làm theo kế hoạch.

Nếu là chuyện nằm trong kế hoạch, cưới ai đối với hắn cũng không quan trọng, mà cô chỉ là xuất hiện tại đúng thời điểm đó.

Có lẽ bởi vậy, cô đối với việc kết hôn của mình vẫn luôn có cảm giác mơ hồ, do đó khi xung quanh Lục Hạo Doãn xuất hiện nhiều nữ nhân xuất sắc, sự tự tin của cô với địa vị của mình đã bắt đầu xuất hiện lo lắng rồi.

Trước kia luôn nghe người ta nói, ái tình sẽ biến con người thành kẻ đần, bây giờ cô có thể hiểu rồi, ái tình chẳng những sẽ biến con người ta thành kẻ đần, cũng sẻ khiến ta không tự tin… Cô đã không nhận ra chính mình nữa rồi!

- Sao lại chạy vào trong này hứng gió vậy?

Lục Hạo Doãn ôm lấy cô từ phía sau, giọng hắn còn ngái ngủ. Nửa đêm tỉnh giấc không thấy vợ đâu, cho dù rất buồn ngủ, hắn cũng không có cách nào ngủ tiếp được.

- Em không ngủ được. Anh sao lại ra đây?

Cô xoay người vuốt ve eo hắn, má hồng quyến luyến áp vào trước ngực hắn.

- Không thấy vợ yêu của anh, anh làm sao mà ngủ được.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc cô, cô thật là thơm, không chỉ nước hoa, ngay cả mùi dầu gội cũng thật dễ chịu.

– Vì sao không ngủ được?

- Không có gì, chỉ là không ngủ được.

- Vài ngày nay em đều không ngủ ngon giấc, có phải em có tâm sự không?

Trong tâm thoáng cảm giác ấm áp, cô còn cho rằng hắn không quan tâm đến sự thay đổi tâm tình của cô.

Áp lực trong lòng đã buông lỏng, cuối cùng không kìm nén được cảm xúc, cô xúc động nói:

– Hạo, nếu có một ngày anh dành tình yêu cho người con gái khác, anh nhất định phải nói cho em biết, em không muốn là người biết muộn nhất, cũng không muốn được nghe từ người khác rằng anh không quan tâm tới em nữa rồi. được không?

Cầm chặt bờ vai cô, hắn khẽ kéo dài cự ly giữa hai người, để mình có thể cẩn thận dò xét cô.

– Ngốc của anh, có phải em lại suy nghĩ lung tung gì phải không?

Hắn phát hiện cô có một đầu óc rất phức tạp, một có thể suy diễn ra bốn năm, ở một góc nhìn khác thì có thế xem là thông minh, nhưng ở mặt khác mà nói, cô so với người khác hay lo nghĩ.

- Em…… Em có nghĩ lung tung gì đâu.

- Có phải em còn lo lắng chuyện mà tạp chí Bát quái viết?

Việc này hắn không có giải thích, bởi vì thật sự rất khó nói, thực ra những gì bái quái tạp chí đề cập cũng là do hắn sắp xếp, Nhan Linh chẳng qua đóng kịch cùng hắn.

Nhưng rất không may, vài ngày nay tin tức về Nhan Linh đều ngập tràn trên báo, toàn bộ đều là vấn đề tình cảm.

Đoán xem tình nhân bí mật của Nhan Linh là ai, những người từng cùng cô tiếp xúc qua đều được nhắc tới, mà hắn đương nhiên là một trong số đó, tin rằng chuyện này sẽ khiến cô âu lo.

- Em…không có, em đã sớm quên tạp chí đó viết gì rồi.

- Không phải anh đã nói Nhan Linh là sư muội ở đại học sao? Anh cùng với cô ấy không có quan hệ nam nữ, trước đến nay đều không có, anh đảm bảo anh tuyệt đối không phải là tình nhân bí mật kia!

Cúi đầu xuống, trán hai người chạm nhau.

– Em phải biết là trái tim anh rất nhỏ bé a, đã bị em chiếm mất rồi, làm sao có thế chứa đựng được người con gái khác?

Ngừng một lúc, cô không thể làm như không quan tâm tới Nhan Linh.

– Anh không thấy cô rất đẹp sao?

- Vợ yêu không bao giờ soi gương sao?

Cười cười, hắn nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt cô, trong mắt chan chứa tình cảm.

– Trong mắt anh vợ anh là mỹ nữ độc nhất vô nhị.

- Nói dối! Lần đầu tiên gặp em, anh cảm thấy em là mỹ nữ sao?

- Mỗi nam nhân gặp em lần đầu tiên, tuyệt đối sẽ không gán cho em cái danh mỹ nữ, anh đương nhiên cũng vậy. Nhưng anh nói thật, đối với anh, dung mạo không quá quan trọng, anh muốn cưới vợ, không phải là tuyển một tiểu thư xinh đẹp. Nhưng mà anh thật sự không nghĩ tới, vợ yêu càng ngày càng xinh đẹp, khiến anh thần hồn điên đảo. Sau bữa tiệc đó lại yêu em tới mất hồn, khiến cho mọi người trộm cười.

Khóe môi không nhịn được khẽ mỉm cười, nhưng cô cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

– Em có thể còn lâu mới làm được vợ hiền, anh cũng muốn sao?

Giọng điệu than thở, hắn làm như đau lòng nhưng lại không còn sự lựa chọn khác.

– Em đã lấy mất trái tim anh rồi, anh biết làm sao bây giờ?

- Em đâu có lấy mất trái tim anh.

Cô trừng mắt nhìn hắn.

- Không có tên trộm ngu ngốc nào lại thừa nhận tội lỗi của mình.

Hắn nhéo nhéo cái mũi của cô.

Cô tinh nghịch há miệng cắn ngón tay hắn, hắn ra vẻ như bị đau kêu oai oái, cô vui vẻ cười khanh khách, việc này vốn đè nặng trong lòng giờ đã không còn nữa.

Ánh mắt mê man đi, dục vọng thân thể bên trong hắn đã trỗi dậy, bởi vì mấy ngày cấm dục do thân thể của vợ yêu không khỏe, vài ngày này đi ngủ đều là “quần áo nguyên vẹn”. Lúc hắn đi ngủ, cô đã sớm say giấc nồng, cũng không thể hảo hảo mà hưởng thụ thân thể ôn nhu của cô, thật là đau lòng!

Giơ tay đè cô xuống giường, để cho cô cảm giác được khát vọng trong hắn, hắn cúi đầu ghé xuống tai cô thủ thỉ.

– Vợ của anh, mấy ngày nay anh rất cô đơn lạnh lẽo, tối nay có thể đền bù cho anh không?

- Sắp sáng rồi, hôm nay còn phải đi làm.

Nhưng mà, bàn tay nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc của cô lại vòng qua đầu hắn.

- Thỉnh thoảng em tới trễ một lần cũng có sao đâu

Hắn dụ dỗ, hai chân cô xiết chặt lấy eo hắn, hai người dùng môi trêu trọc đối phương.

Hắn quay trở lại trong phòng, khi cả hai ngã xuống giường, quần áo ngủ trên người sớm đã cởi ra ném đầy đất.

- Em thỉnh thoảng đến trễ cũng không sao, nhưng anh thì sao? Không sợ mất hình tượng sao?

- Trong mắt anh chỉ có vợ. Những chuyện khác đều không quan trọng.

Cười ngọt ngào, nhưng miệng cô lại cố ý mỉa mai hắn.

– Anh ngày càng ăn nói ngon ngọt nha.

- Vợ à, cái này để sau hãy nói, chúng ta trước hết giải quyết nhu cầu tâm lý và cơ thể.

Hắn cầm lấy tay cô, để cô trực tiếp cảm thục dục vọng không thể chờ đợi của hắn, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.

Đột nhiên, cô nổi hứng chơi đùa, xoay người lên trên. Nắm được quyền chủ động, động tác khiêu khích, làm cho hắn khẽ rên rĩ không ngừng.

- Vợ à…….ah……nếu như em không hành động nhanh lên một chút, anh sẽ nổi điên……..ah….

Hắn đã không đợi nổi! Hắn nhấc cô lên, hướng chính xác mục tiêu, âm dương kết hợp, hai người cùng phát ra tiếng rên nhẹ.

“Hạo.” Cô khẽ rên rỉ, hắn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn lại, nụ hoa dưới sự vuốt ve cuồng nhiệt của hắn càng thêm rộng mở.

Hắn thúc giục, cô liền bắt đầu nhấp nhô, nhẹ nhàng rồi càng lúc càng nhanh, cảm xúc dâng tràn..

Tâm tình vui sướng, lúc này Khương Minh Hi mới nghĩ tới một chuyện rất quan trọng – sinh nhật của cô sắp tới rồi, cô sinh ra vào mùa hè chói chang, mẹ cô nói đây là nguyên nhân tính cô không chịu an phận. Thật sự là thiếu công bằng a, ngay tính cách cũng thể nói là do mùa, nhưng mà đối với mẹ mà nói, điều này so với thừa nhận nữ nhi như cô là được rồi.

Cũng bởi vì tâm trạng vui vẻ, dì tìm cô dạo phố, cô không do dự lập tức đồng ý, tận dụng thời gian nghỉ trưa, hai người đến công ty bách hóa.

- Cháu muốn quà sinh nhật gì?