Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 30 : Trương Mẫn Kinh

Trương Mẫn Kinh là người thực dụng, ngay cả quà sinh nhật cũng muốn nói rõ, nếu như là sinh nhật của cô, nhận được món quà không thích, còn phải giả vờ như rất là vui mừng, đó là một chuyện rất khó chịu, có câu cái gì mình không muốn, đừng đem vứt bỏ cho người.

- Áo ngủ, cháu rất muốn một cái thật khêu gợi.

Tâm lý cô tối qua đã thông suốt, món quà dì tặng hồi đám cưới, áo ngủ mỏng dính như ẩn như hiện đến cả cô xem cũng thấy kích thích, làm sao chồng cô không biến thành sói đói chứ?

Một buổi tối “chinh chiến” hai hiệp. Từ trên giường đến phòng tắm, buổi sáng đứng dậy, toàn thân cô còn đau nhức đứng cũng không vững.

- Sao cháu lại chọn món quà kích thích người ta như vậy?

Trương Mẫn Kinh không nhịn được nghiến răng, mặc dù cô đã bắt đầu gọi điện cho zai của cô rồi, nhưng mà tiến triển tới cái giai đoạn kia thì còn một quãng rất xa nữa.

- Kích thích dì, dì sẽ càng cố gắng.

- Thật không?

Cô cảm thấy ý tứ khiêu khích rất rõ ràng.

- Dì không phải thường nói, có thể thua bất kỳ kẻ nào, nhưng không thể thua cháu sao?

Mặc dù hai người là dì cháu, tuy nhiên trong nhà, con gái bà dì này sớm đã lấy chồng, chỉ còn lại cô và bà dì có con nhưng vẫn đơn thân này. Quả thật thân là dì không thể thua kém cháu.

- Đúng rồi, dì tuyệt đối không thể thua cháu!

Quả nhiên Trương Mẫn Kinh lại nổi hùng tâm tráng chí rồi.

- Cháu sẽ vì dì hướng lên trời cao cầu nguyện, cầu cho dì sớm tìm được lang quân như ý. Đi thôi, lại lãng phí thời gian, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi.

- Dì đã nói với sếp rồi, vào làm muộn một tiếng cũng không sao. Cháu trước hết đi cùng dì xem cái vòng cổ, hôm trước tỷ nhìn thấy ở trung tâm mua sắm , thật là xinh đẹp.

Trương Mẫn Kinh đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng.

– Đúng rồi……chồng cháu định mua quà sinh nhật gì cho cháu?

- Sinh nhật còn chưa tới, cháu làm sao biết được?

Cô phỏng đoán, chỉ sợ Lục Hạo Doãn còn chẳng biết cô sinh vào mùa nào, đừng nói đến ngày sinh nhật.

- Cháu có thể đòi, hắn có tiền, cháu có thể tận dụng dịp này đòi một món quà thật đắt.

- Không muốn, nếu như không phải món quà xuất phát từ lòng trên thành, cháu cũng chẳng cần!

Nếu là quà, đương nhiên là phải chân thành. Dù cho không đáng giá, chỉ cần hắn thực lòng, như vậy cũng đủ rồi.

Lắc đầu, Trương Mẫn Kinh thật sự không cách nào hiểu được cô.

– Cháu thật ngốc.

- Đại trí giả ngu, cháu đương nhiên là người phụ nữ thông minh.

Trương Mẫn Kinh bĩu môi, thì ra kẻ ngốc đều là tự an ủi mình như vậy, thảo nào vĩnh viễn không thể tiến bộ.

Khương Minh Hi nhìn thấy vẻ mặt của cô, đã biết rõ cô suy nghĩ cái gì, không sao cả, thông minh hay ngu dốt không quan trọng, quan trọng nhất là bản thân thấy thoải mái, nếu như không thấy thoải mái, cho dù trong mắt người khác là người thông minh, cũng không có được sự vui vẻ chân chính.

- Ồ!

Trương Mẫn Kinh đột nhiên tóm lấy Khương Minh Hi, chỉ vào người trong tiệm bán đồ trang sức phía trước, mặc dù nhìn nghiêng, nhưng cũng không khó nhận ra đối phương.

– Đây không phải là chồng cháu sao?

Đúng là Lục Hạo Doãn, hắn sao lại tới đây?

Bên cạnh hắn không có người khác, cô không khỏi thở phào, đàn ông xuất hiện tại nơi này bình thường đều là đi cùng phụ nữ.

- Chồng cháu có phải là muốn mua quà sinh nhật cho cháu?

Trương Mẫn Kinh hỏi đầy mong chờ, giống như người sắp nhận đá quý là cô, không có phụ nữ không thích đá quý.

- Ông xã cháu không biết sinh nhật của cháu sắp tới.

Bởi vì chuyện này, cô còn bực bội không thôi. Nếu như chủ động nhắc chồng chuyện sinh nhật mình, cô cảm thấy giống như là mình đòi quà hắn, thế nhưng mà nếu như hắn quên ngày sinh nhật cô, cô nhất định sẽ buồn chết mất, đúng là khó xử!

- Cái gì? Ngay cả sinh nhật cháu hắn cũng không biết?

- Cháu không giống dì, tất cả người quen đều phải nhớ tới sinh nhật của dì.

- Sinh nhật chính là thời điểm quan trọng để nhận quà, đương nhiên là phải báo cho hết thảy mọi người. Còn nữa, hắn là chồng cháu, thế nào lại không biết ngày quan trọng như vậy? Nếu như hắn không biết, sao hắn lại đi mua đá quý?

- Cháu đoán đại khái là sinh nhật me chồng.

Lần trước Lục Hạo Doãn có nhắc tới sinh nhật mẹ chồng, bởi vì ngày đó hắn muốn cùng với bố mẹ chồng ăn cơm chung, thế nhưng đó là chuyện của tháng sau.

- Khi về cháu thử hỏi dò xem.

Trương Mẫn Kinh thật sự rất giống con mụ nhiều chuyện.

Khương Minh Hi không có trả lời. Cô thật sự không thích làm một mụ vợ hay ghen, nếu như bởi vì chứng kiến hoặc nghe thấy cái gì cô liền cảm thấy như thiên hạ đại loạn thì quả thật cô không sống tới nổi 30 tuổi mất.

Đương nhiên, ai cũng có lòng tò mò, cô sao lại có thể không tò mò mục đích mua trang sức của Lục Hạo Doãn chứ? Thế nhưng nói thật, cô rất sợ phải nghe đáp án, bởi vì mặc kệ hắn mua cho ai, nếu như không phải cô, cô đều sẽ cảm thấy rất buồn bực, cho nên, thà rằng cái gì cũng không biết còn hơn.

Đúng vậy, cô quyết định quên đi chuyện này.

Thế nhưng sáng sớm hôm sau, Trương Mẫn Kinh kêu ầm ĩ đem tờ báo vứt ở trên bàn làm việc của cô.

- Cháu xem ngay đi!

Cô kích động chỉ trang viết về Nhan Linh.

- Có chuyện gì?

Đối với Khương Minh Hi mà nói, hai chữ Nhan Linh chính là vô cũng mẫn cảm, cô vừa liếc liền có cảm giác muốn chạy trốn, đối với tin tức về nhân vật này cô không có hứng thú đọc.

- Cháu nhìn vòng tay của cô ta đi!

Giật thót mình, cô không tự chủ liếc nhìn tờ báo, trên tay Nhan Linh đang đeo một cái vòng tay rất bắt mắt, chuyện này vốn không có gì, nhưng nó lại xuất hiện vào thời điểm quá nhạy cảm, bởi vì Lục Hạo Doãn hôm qua mới đi mua trang sức.

- Mặc dù dì không muốn nói lung tung, thế nhưng cái vòng tay này, người tặng có phải chăng là Lục Hạo Doãn?

Trương Mẫn Kinh cẩn thận nhìn Khương Minh Hi.

- Không phải!

Cô lớn tiếng khẳng định.

- Đúng vậy, dì cũng nghĩ thế, Lục Hạo Doãn đã kết hôn, nếu muốn tặng cô ta lễ vật, cũng sẽ không chọn vòng tay…….không phải, ý của dì là vòng tay là cả đời chấp nhận, không ai sẽ tặng vòng tay.

Trời ạ! Trương Mẫn Kinh muốn bịt miệng mình, vốn là muốn phụ họa, thế nhưng lại đổ thểm dầu vào lửa rồi.

- Chồng cháu tuyệt đối sẽ không tặng người khác vòng tay!

Như dì nói, vòng tay là cả đời chấp thuận, Lục Hạo Doãn là người coi trọng lễ nghi, hắn sẽ không làm loạn.

Trương Mẫn Kinh gật đầu phụ họa, thế nhưng lại không nhịn được hỏi:

– Chồng cháu ngày hôm qua đến mua trang sức tặng ai?

- Cháu không có hỏi hắn.

- Cháu sao lại không hỏi hắn?

Trương Mẫn Kinh dậm chân. Đúng là hoàng đế không vội, thái giám lại vội chết!

- Cháu không có dịp để hỏi, chuyện này cũng phải lựa lúc a.

Xòe tay, Trương Mẫn Kinh quyết định bỏ cuộc.

– Chuyện này đến cả bản thân cháu cũng không để ý, ta sao lại nhiều chuyện như vậy? Cháu tự quyết định đi!

Lại nhìn tờ báo trên bàn một lần nữa, Khương Minh Hi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Vòng tay trên tay Nhan Linh tuyệt đối không có liên quan với Lục Hạo Doãn bởi vì tối hôm qua cô vẫn không nhịn được mà chạy vào phòng sách hỏi Lục Hạo Doãn,

– Anh sẽ tặng quà cho phụ nữ sao?

- Nếu như hỏi anh có tặng quà cho phụ nữ, đáp án dĩ nhiên là đến nay không có. Anh coi hành động tặng quà là hành động thân mật. Anh còn chưa có cơ hội gặp được người có thể tặng quà.

- Phụ nữ quen biết anh thật là đáng thương, phụ nữ thường không gặp được người keo kiệt như anh.

Câu này như có ý dò hỏi.

- Lúc anh đi du học, có nói chuyện yêu đương, nhưng mà còn chưa tiến triển tới cái mức tặng quà. Nhưng mà anh cũng không phải là hạng keo kiệt, anh sẽ tặng hoa, vì anh coi tặng hoa là phép lịch sự.

Ngừng lại, hắn hỏi ngược lại:

– Sao tự nhiên em lại hỏi chuyện này?

- Không có gì, em hỏi vậy thôi.

- Thật không?

- Thật, em hỏi vu vơ vậy thôi, anh làm việc tiếp đi. Em đi tắm.