Ông Chồng Phúc Hắc
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ
Chương 26 : Bà dì hơi rụt rè
Cái này là kinh nghiệm đã có, mỗi lần gặp đàn ông thì 90% đối tượng đều nhìn cô. Chị họ không xinh đẹp à? Cũng không phải, cô thuộc loại mỹ nữ khỏe khoắn rạng rỡ như ánh ban mai, nhưng hiện nay yêu thích sự tinh khiết, mỹ nữ nõn nà như cô lại tương đối được hoan nghênh.
- Cháu không cần phải qua, dì cần mượn tên cháu là đủ.
Bà dì hơi rụt rè một chút, nhất thời nhìn bộ dạng cô cháu gái, trước hết sẽ dùng tiểu Hi cùng hắn dây dưa nghệ thuật, bất luận thế nào, hôm nay cô nhất định tóm được nam nhân hào hoa kia!
Ngừng lại một chút, Minh Hi cảm thấy có gì đó không hay:
- Đây là có ý gì?
- Dì đến ném đá dò đường, cháu cứ ngồi đây mỉm cười là được.
Cô không phải hoa sĩ, vì cái gì mà phải ngồi đây cười như kẻ ngốc chứ? Cuối cùng cô đã hiểu, khó trách tại sao dì lại tìm cô đến góp vui, nói đúng ra là lợi dụng, cô đâu có ngốc?
– Cháu biết, dì hãy cố gắng lên!
Gật đầu, Trương Mẫn Kinh hít thở thật sâu, đứng dậy tiến về phía con mồi nhưng chưa kịp tới gần thì Khương Minh Hi đã lặng lẽ chạy trốn.
Cầm lấy túi xách, Khương Minh Hi cười khanh khách chạy về phía cầu thang, đại sảnh Diêm Lệ Viên thiết kế tựa như một bông cỏ may mắn, ở lầu ba cũng có thể quan sát được đại sảnh, những chùm đèn trong suốt sáng rực càng làm nó trở nên lộng lẫy như một tòa vũ đài.
Lúc cô đang men theo từng bậc thang đi xuống thì lại thấy Lục Hạo Doãn đáng ra lúc này đang ngồi họp bước vào quán.
Tại sao hắn ở đây?
Cô vội vã đuổi theo nhưng hắn đã vào thang máy đi lên lầu, cô chỉ biết đứng nhìn số tầng mà không biết làm gì, tự đáy lòng truyền tới cảm giác bất an.
Không ổn, hắn có gì đó giấu cô!
Cô có nên đuổi theo không? Nhưng cô lại không biết hắn đi đâu, dù đuổi tới cũng không theo được, mà đuổi theo hỏi cho rõ ràng chẳng phải là cô không tin tưởng hắn sao? Cái này không ổn.
Tỉnh táo, ngẫm lại thì hắn rất tốt với cô, nếu hắn giấu chuyện gì đó cũng là bất đắc dĩ, chờ hắn về nhà cô sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhất thiết không được đâm đầu vào chỗ khó!
Đúng vậy, suy nghĩ một hồi cô liền về nhà chờ hắn, mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn lựa chọn tin hắn, nói không chừng hắn dời địa điểm ra bên ngoài cũng nên.
Trong lúc thất thần bước đi cô va phải một cô gái đang đi.
- Xin lỗi!
Cô vội vàng đứng thẳng dậy, việc va chạm cũng không thường xảy ra.
- Không sao cả.
Đối phương thản nhiên đáp, cô đeo một chiếc kính đen, kính hơi chếch xuống nên cô vội vàng dùng tay đẩy lên trên.
Trong nháy mắt đó Khương Minh Hi đã nhận ra thân phận đối phương, người này là đầu sỏ hại cô phải bỏ trốn – Nhan Linh, ấn tượng với cô rất sâu sắc.
- Rất xin lỗi.
Do vội vã nên Nhan Linh vội vàng đi về phía thang máy.
Kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Nhan Linh, cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí cô.
Lục Hạo Doãn cùng Nhan Linh cùng xuất hiện một nơi là có ý gì? Lục Hạo Doãn nói Nhan Linh là bạn học khóa dưới của hắn, nhưng không hề nói rõ quan hệ, Nhan Linh chỉ là bạn khóa dưới, còn hắn đối với Nhan Linh là gì?
Đủ rồi! Dừng lại! Không nghĩ nữa! Trực giác cho cô biết đáp án sẽ không vui vẻ gì.
Rời khỏi quán ăn, Khương Minh Hi về nhà như người mất hồn, cô chỉ cảm thấy lạnh, thân thể run rẩy tựa như bị nhốt dưới hầm băng, lòng không lúc nào yên ổn tựa như một hố đen thật lớn muốn nuốt chửng lấy cô…
Thời gian trôi đi, tích tắc tích tắc, mỗi giây đều làm lòng cô thêm nặng trĩu, tiếng chuông báo mười hai giờ nhưng cô không ngủ được, Lục Hạo Doãn vẫn chưa về.
Hắn đến quán ăn làm gì? Vì sao giờ vẫn chưa trở về đây?
Vò đầu bứt tai, cô sắp điên lên mất!
Đúng lúc này tiếng mở cửa truyền tới, cô vội vã nhắm mắt giả vờ ngủ, lại thầm tự hỏi có nên tìm đáp án từ phía hắn hay không?
Thành thực mà nói thì cô không vui vẻ gì khi không tin tưởng hắn, tin rằng hắn cũng không thích bị cô hoài nghi, nhưng không hỏi rõ ràng cô cảm thấy khó chịu trong lòng, làm sao mới được đây?
- Phu nhân yêu quý, anh về rồi đây.
Lục Hạo Doãn cúi xuống thì thầm vào tai cô, đây là hành động đầu tiên của hắn khi về nhà, dù cô ngủ không nghe thấy nhưng hắn nhất định phải đến ngửi hương thơm của cô, đó mới là cảm giác chính thức khi về nhà.
Cô không hưởng ứng, Hắn đi thẳng về phía phòng làm việc, cất túi rồi đi tắm, sau đó lại vào phòng, thời gian không chênh lệch là mấy.
Nhìn cô ngủ say hắn cũng không làm kinh động, nhưng vẫn vuốt ve cô theo thói quen. Đúng là cô muốn chặn tay hắn lại.
Tại sao hắn có thói quen này cũng không rõ lắm, nhưng đó là điều hiển nhiên. Có lẽ cô làm thay đổi cuộc sống của hắn nên từ trong tiềm thức hắn luôn muốn giữ chặt lấy cô.
- Tại sao giờ anh mới về?
Cô mở mắt ra, chịu thôi, cô không quen bị hắn ôm chặt khi ngủ, hắn không cảm thấy nóng nực à?
- Vô cùng xin lỗi, xấu hổ quá, anh làm em thức giấc mất rồi.
Hắn tiếp tục vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của cô, tại sao có người càng ngắm càng xinh đẹp như thế chứ?
- Không có, anh chưa về nên em ngủ không yên.
Cô nói tựa như phàn nàn nhưng cũng giống làm nũng.
- Vậy sau này em ở lại công ty giúp anh là được rồi.
Cười khanh khách đứng dậy, cô đối mặt với hắn:
– Nếu em bám lấy anh sợ rằng chưa tới một giờ anh đã xua đi mất tiêu, em nhất định sẽ dính lấy anh.