Ông Chồng Phúc Hắc

Ông Chồng Phúc Hắc

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ông Chồng Phúc Hắc Thân là CEO tập đoàn Lục thị, gần nhất vừa mới tân hôn,Người hắn lấy chính là mỹ thiếu nữ xinh đẹp mà lần đầu tiên xem mặt coi như cầu hôn thành công.Nhưng thê tử của hắn thật sự quá thẹn thùng, đêm tân hôn lại sợ đến toàn thân phát run,Dù sao làm vợ chồng là chuyện cả đời, hắn đầu tiên còn có thể cùng cô phân phòng ngủ,Chờ khi cô từ từ quen với sự hiện hữu của hắn thì mới lại mời cô thực hiện đầy đủ nghĩa vụ thê tử.Hắn thật sự không vội, cũng vẫn còn nhẫn được. Ngày ngày đúng giờ về nhà cùng cô ăn bữa tối,Vậy mà một lần tình cờ ngoài ý muốn, lại phát hiện cô căn bản không phải cái loại tiểu bạch thỏ như hắn nghĩ

Chương 32 : Truyện full Ông Chồng Phúc Hắc

Hắn khoát tay:

– Những điều đó… đó đều là anh dàn xếp, anh biết em nấp ở cửa phòng nghe lén anh nói chuyện với mẹ nên anh lợi dụng cơ hội đó kích thích em, đương nhiên anh cùng cô bạn học kia ăn cơm xong thì cũng không hề có chuyện gì khác.

Như vậy mới tính là công bằng, cô còn bắt hắt ngoéo tay ước định sau này cái gì cũng phải nói rõ ra, hắn vui vẻ ngoắc tay với cô, cảm giác những ngón tay gắn chặt với nhau tựa như định ước hôn nhân đã được xác lập, thời điểm này cả hai đã thành tâm thành ý bên nhau tới trọn đời, không ràng buộc bởi những tính toán mà chỉ đơn giản là vì chữ tình.

- Bà xã, dậy đi, hôm nay chúng ta phải đến một nơi.

Sáng hôm say, Lục Hạo Doãn hưng phấn như một đứa trẻ giục dã gọi Khương Minh Hi dậy.

Đêm qua hoạt động quá sức nên lúc này cô không còn chút khí lực nào. Tuy nhiên cô vẫn ngồi dậy chờ hắn mặc quần áo giúp rồi bế cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, xong xuôi hắn lại bế cô xuống xe.

- Chúng ta đi đâu thế?

Khương Minh Hi vẫn còn đang ngái ngủ, cô vẫn cảm thấy mệt.

- Tẹo nữa em sẽ biết, ngủ đi, lúc nào đến anh sẽ gọi.

Bởi niềm vui bất ngờ nên hắn đã có tính toán, đương nhiên hắn sẽ không để lộ ra trước.

- Dạ.

Cơn buồn ngủ đã chiến thắng sự tò mò, đi đâu cũng được, cô chẳng thèm lo lắng cho nhức đầu, hắn luôn biết cách chăm sóc cô.

Kéo áo khoác đắp cho cô rồi hắn mới lái xe ra, điểm đến là suối nước nóng ở Diêm Lệ Viên, đó cũng là nơi hai người hưởng tuần trăng mật.

Suôn sẻ tới suối nước nóng Diêm Lệ Viên, Lục Hạo Doãn giao xe cho nhân viên giữ xe rồi dẫn Khương Minh Hi vẫn mắt nhắm mắt mở vào suối nước nóng, thủ tục hoàn tất xong mới đưa cô vào trong.

- Chúng ta tới đây làm gì?

Khương Minh Hi cảm thấy khó hiểu.

Chỉ tay về phía căn phòng bên trái, hắn không nói gì bởi đáp án rất nhanh sẽ có.

Hai người đi vào phòng, đây sẽ là nơi hai người hưởng tuần trăng mật. Ngạc nhiên nhìn căn phòng bài trí sang trọng, cô vẫn không hiểu là gì, lúc cô mở miệng hỏi thì nhân viên phục vũ đã đẩy xe đồ ăn vào.

Thấy bữa sáng thì Khương Minh Hi đã tỉnh ra, cái bụng rỗng biểu tình không ngừng, tối qua cô không ngừng thỏa mãn hắn nên lúc này rất cần bổ sung năng lượng.

Sắp xếp ổn thỏa xong nhân viên liền rời đi, cô không nhịn được nữa mà vội vàng nhào tới.

Lục Hạo Doãn thấy vậy chỉ khẽ mỉm cười. Hắn khiến cho người đẹp phải trợn mắt há mồm vì bất ngờ, vừa lên giường hắn đã hóa thành ác ma đói khát điên cuồng, đến tận khi cô không ngừng van nài hắn mới chịu ngừng tay.

Hưởng thụ bữa sáng xong, cuối cùng Khương Minh Hi đã để tâm tới vấn đề:

– Chúng ta tới đây làm gì?

- Em biết đây là đâu chứ?

- Đương nhiên, đây là nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật mà.

Lo lắng, kích thích, lâng lang… Những tình cảm phát sinh ở căn phòng này khó lòng mà quên đi được, nhưng ngẫm lại thì cũng thực buồn cười.

- Vậy em biết lúc này là thời gian nào không?

Nghĩ một chút đôi mắt to tròn của cô mở to hết cỡ:

– Đừng nói hôm nay là tròn một năm ngày chúng ta kết hôn chứ?

- Em sốt ruột quá mức rồi, còn tận sáu tháng nữa cơ, nghĩ kĩ đi, ngày hôm nay rất quan trọng với em.

Vắt óc suy nghĩ, hôm nay là ngày…tháng… không phải sinh nhật cô sao?

- Em nhớ ra rồi à?

Nhìn biểu hiện của cô thì hắn biết cuối cùng cô đã “nhớ” ra.

Cô vẫn lắc đầu, sao hắn lại biết hôm nay là ngày sinh của cô chứ?

Mấy ngày này đột nhiên dì cô quyết định cùng bạn tới Hong Kong du lịch, rõ là đúng lúc, ông trời lại tác hợp lại cho thêm một đống phiền phức tới, đến lúc làm xong thì cô cũng mệt phờ người, tận khuya mới về tới nhà, tắm rửa xong cô cảm thấy thân thể rã rời nhưng hết lần này tới lần khác hắn không chịu bỏ qua, luôn quấn lấy muốn cùng cô ân ái, rốt cục cô cũng chẳng còn thời gian nhớ tới sinh nhật! Hắn lại…

- Em đang tự hỏi vì sao anh biết rõ sinh nhật em đúng không?

Cũng thật khó hiểu, cô vẫn cho rằng hắn không biết ngày sinh của mình.

- Em quên là anh cùng em đi đăng kí kết hôn sao?

Thân thể khẽ run rẩy, cô cực kì bất ngờ:

– Lúc ấy mà anh nhớ được à?

- Anh đâu tồi tệ như thế chứ, làm gì mà ngày sinh của vợ mình cũng không nhớ đây?

Lúc ấy hắn cũng kí tên vào đơn, chồng nhớ ngày sinh của vợ cũng rất bình thường. Nhưng lúc này hoàn toàn khác, cô không đơn thuần là vợ của hắn, cô là người con gái hắn yêu quý như chính mạng sống của mình, đương nhiên khoảng thời gian này hắn muốn nói sẽ trở thành kí ức hoàn mỹ nhất:

– Em thì sao? Em có biết ngày sinh của anh không?

- Lúc đi xem mặt dì và em họ ra sức nhồi nhét tư liệu về anh vào đầu em, ngày tháng năm sinh tất nhiên em phải nhớ rồi.

Lúc phải đi tới khách sạn Diêm Lệ Viên, bị hai mẹ con họ cường bạo, đã phải ra sức nhồi nhét tư liệu về hắn vào đầu.

- Vậy vợ yêu của anh muốn quà như thế nào?

- Không cần, chỉ cần lúc nào cũng nhớ tới em là đủ rồi.

Hắn mới là món quà lớn nhất đối với cô.

Niềm vui này còn hơn tất cả mọi lễ vật trời đời.

Người đàn ông thông minh sẽ không tin ngay những lời này, hắn hỏi lại một lần nữa, vợ của hắn tham lam một cách đáng yêu, dù cô muốn hắn hái sao trên trời xuống hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy về. Nhưng cô vẫn nói như cũ.

Thực sự thì cô không biết bản thân muốn gì, với cô thì tình cảm hơn xa vật chất, nếu cô lên tiếng yêu cầu thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

- Nếu phu nhân không muốn lễ vật gì thì để phu quân quyết cho.

Hắn đứng dậy quỳ gồi trước mặt cô, không để cô sợ hãi nhảy dựng lên nên hắn mời cô đưa tay ra. Thoáng chần chừ, cô chậm rãi đưa tay tới, không biết từ lúc nào trên tay hắn đã có thêm một chiếc nhẫn rồi nhẹ nhàng đeo vào tay cô.

Mở to mắt nhìn chiếc nhất kia, cô cảm thấy choáng váng không biết nói gì, đây là đầu sỏ từng khiến cô phiền lòng sao?

- Tốt quá, may mà vừa!

Đương nhiên hắn đã nhân lúc cô ngủ say mà lén đo đạc kĩ càng cả rồi.

Ngẩn ra đến nửa ngày cô mới run rẩy nói:

– Vì cái gì?

- Vì em đã chấp nhận anh.

- Hình như anh quên thì phải, em đã có một chiếc nhẫn rồi.

Cô vẫn không hiểu ý tứ của hắn.

- Đối với anh, chiếc nhẫn kia đại biểu cho ước định của Lục gia với em, còn chiếc nhẫn này mới là ước định khiến em đời này kiếp này không thể rời xa anh, để nhịp đập con tim ta luôn hướng về nhau.

Cô cảm động muốn khóc, cuối cùng thì đã hiểu:

– Làm sao anh lại nghĩ ra quà sinh nhật như vậy?

- Anh muốn cuộc hôn nhân của chúng ta không ràng buộc bởi tên tuổi hợp hay không, cũng chẳng phải vì di truyền dòng dõi gì hết, chỉ đơn giản là vì tình yêu, anh muốn sống bên em trọn đời.

Giọt lệ lăn dài trên gò má. Bàn tay mảnh khảnh của cô khẽ đánh lên ngực hắn:

– Anh rất đáng giận, anh biết không? Anh hại người ta vì chiếc nhẫn này mà mất ăn mất ngủ.

Cô nhắc tới việc các cô gái trong công ty xì xào về chuyện của hắn, đương nhiên vẫn là giọng điệu “ngốc nghếch” và mặt quỷ của cô.

– Nếu em hỏi anh có trả lời thật không?

- Chuẩn bị quà sinh nhật cho em đương nhiên không thể để lộ rồi. Nhưng mà anh cũng sẽ có cách để không làm cho em phải lo lắng.

- Em biết, sau này có chuyện gì em sẽ nói, tuyệt đối không để trong lòng, em có thể đeo chiếc nhẫn này vào trên cổ không? Em không quen mang theo thứ quý giá như vậy.

Chiếc nhẫn trước kia cô luôn cất trong hộp nư trang bởi cô sợ bị mất, dù sao thi đó cũng tượng trưng cho việc đã kết hôn, đeo hay không cũng chẳng quan trọng.

Nhưng chiếc nhẫn lúc này lại khác, cô chỉ muốn lúc nào cũng mang bên mình.

Ngoài vài ngày nghỉ tuần trăng mật hắn cũng chưa từng thấy cô đeo nhẫn, bởi vậy mà hắn sớm đã biết được thói quen của cô.

Lấy từ trong túi ra một chiếc vòng bạc, xỏ chiếc nhẫn vào rồi đeo lên cổ cô.

- Ông xã, cảm ơn anh.

Cô hạnh phúc ngắm nhìn chiếc nhẫn, chưa từng ngắm nhìn kĩ càng nhưng giờ lại phát hiện viên đá quý kia thật rực rỡ, khó trách vì sao đa số phụ nữ lại thích nó đến vậy.

Đáp trả cô bằng một nụ hôn ngọt ngào, hắn khẽ nói:

– Anh muốn cám ơn em, vì có em mà anh cảm nhận được giá trị của cuộc sống, em là báu vật mà trời cao ban tặng cho anh. Có em nên anh luôn cảm thấy hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.

Hai khuôn mặt xán lạn nở nụ cười hạnh phúc bên nhau.

Rất nhanh cô đã nghĩ tới gì đó rồi đột nhiên kéo hắn dậy. Nếu sáng sớm không nếm mùi ân ái sợ rằng hắn đã cùng cô thiêu đốt dục vọng đến kiệt sức…

Trước kia chưa từng có một ngày nghỉ tuần trăng mật, giờ đây cô chỉ muốn bù đắp gấp bội cho hắn!!!