Tổng tài kế vị Quản Gia
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.
Chương 3 : Muốn đến nước Anh
Mỗi lần thấy anh, đều là anh mặc trang phục quản gia mà đi theo bên cạnh cha anh, học cha anh tác phong hầu hạ người nhà họ Phạm.
Khi cô đi theo sau anh họ cùng nhau chơi đùa đùa nghịch, anh không đi theo cùng chơi đùa với mọi người, anh thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ chơi đùa lấy một lần, vẻ mặt chuyên chú giống như ông cụ non, dùng thái độ không phù hợp với tuổi, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc quản gia.
Cô thừa nhận, mình không phải là cô gái hiền lành gì, cô cũng có một phần tinh nghịch, giống như khi còn bé, mỗi khi trở lại nhà ngoại, chuyện cô thích nhất, trừ dính lấy anh họ bên ngoại Phạm Đế Tư của cô, chính là thừa dịp không ai chú ý mà trêu chọc anh.
Cố ý khi anh đang cầm bộ đồ pha trà đưa trà cho khách làm anh ngã, khiến sau đó anh bị cha anh nghiêm khắc dạy dỗ một trận, nếu không thì chính là đem toàn bộ hoa cỏ anh chăm sóc cẩn thận cắt hết đi, hại anh bị người làm vườn chửi mắng.
Đúng vậy, cô chính là cô gái nhỏ tinh nghịch như vậy, cô thừa nhận, khi đó cô thật không hiểu chuyện, nhưng mà kỳ lạ là, cho dù cô làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, lại chẳng thể xóa bỏ đi suy nghĩ làm một gã quản gia của anh, ý chí của anh kiên định đến mức làm cho người ta phải nhìn với đôi mắt khác xưa.
Dĩ nhiên trò đùa dai của cô không chỉ có những thứ này, cô còn dùng súng nước và súng hơi bắn vào anh, cũng cầm đá ném anh. . . . . . Tóm lại, tất cả những chuyện xấu mà đám trẻ con biết cô đều đã làm với anh nhưng cô vẫn không thấy được bất kì vẻ mặt nào khác trên mặt anh ngoại trừ sự nghiêm túc.
Chỉ có duy nhất một lần, năm cô mười bốn tuổi, mà anh mười bảy tuổi ——
Biết rõ ở yến tiệc có rất nhiều khách, biết rõ không đủ người làm anh phải giúp đỡ, làm bồi bàn phục vụ yến tiệc, mặc dù lúc ấy anh mới mười bảy tuổi, dáng người cao lớn rắn rỏi. Anh tuấn, chẳng thua gì anh họ Thiên Tứ nổi trội của cô.
Nhưng cô đơn giản chỉ muốn ở thời điểm đó gây phiền toái cho anh ——
"Không cho anh qua." Ngày đó Thiên Thiên mặc lễ phục màu hồng phấn được mẹ tỉ mỉ chọn lựa, ăn mặc giống như tiểu công chúa, nhưng hành động lại như tiểu thổ phỉ, chặn ở giữa đường, không để cho Trí Đạc đang mặc trang phục bồi bàn đi qua.
Anh nhìn cô một cái."Tôi đang bận."
"Anh bận rộn tôi cũng không cho anh qua." Cô tức giận cao giọng nói, hất cằm, ngón tay trong bộ bao tay gấm trắng chỉ vào khay bạc trên tay anh."Đây là cái gì?"
"Ông chủ dặn dò phải đưa trứng cá muối đến phòng ăn." Anh cung kính trả lời.
"Tôi muốn ăn." Vừa nghe đến trứng cá muối, mắt cô sáng lên.
Trí Đạc cau mày."Đây là để chiêu đãi khách quý ."
"Tôi mặc kệ, tôi muốn ăn." Vừa nghe anh từ chối, cô lập tức giở tính khí đại tiểu thư.
"Đại tiểu thư, ông chủ đang đợi tôi đưa bữa ăn đi qua, cô muốn ăn trứng cá muối, có thể chờ tôi đưa xong bữa ăn trở lại sẽ giúp cô chuẩn bị một phần hay không?" Anh thương lượng.
"Tôi không muốn!" Cô càng nghe càng tức giận ."Tôi muốn ăn đồ trên tay anh cầm, anh đi nói ông ngoại tôi muốn ăn, hơn nữa tôi còn muốn đưa cho các anh họ ăn!"
"Đại tiểu thư, cô đừng gây khó khăn cho tôi." Khuôn mặt nghiêm túc bắt đầu lộ ra vẻ mặt khó chịu.
Vừa thấy vẻ mặt của anh có biến chuyển, cô vui vẻ, càng không thể dễ dàng bỏ qua cho anh.
"Tôi chính là muốn gây khó khăn cho anh, thì làm sao?" Cô hai tay chống eo, bộ dạng đanh đá xảo quyệt.
"Đại tiểu thư, tôi không muốn thất lễ với khách."
"Cái gì, không muốn thất lễ với khách, mà muốn thất lễ với tôi à!" Cô không buông tha lý sự nói, "Giỏi lắm, anh cũng không cần đưa cái trứng cá muối gì đó đi chiêu đãi khách quý đâu." Lời còn chưa nói hết, tay nhỏ bé của cô duỗi một cái, cướp lấy khay trên tay anh, hất xuống đất, trứng cá muối được các đầu bếp tỉ mỉ xử lý chế biến, cứ như vậy bị giày xéo .
"Tôi xem anh phải làm sao, hừ!" Thiên Thiên cười đắc ý nhìn khuôn mặt anh tái nhợt.
Trí Đạc không nói gì, chẳng qua là lẳng lặng ngồi xuống, tìm kiếm sắp xếp đồ bị rơi.
Này. . . . . . Anh định ăn nói với ông chủ như thế nào đây?
Đang lúc cô hưng phấn muốn quở trách anh đôi câu thì một tiếng quát vang trời làm cho cô ngậm miệng.
"Mày ở đây làm cái quái quỷ gì?" Quản gia Khâu thở phì phò đi tới, nhìn trứng cá muối rơi lả tả, giận đến đỏ cả mắt.
"Con không cầm chắc, không cẩn thận làm rơi." Trí Đạc nhẹ nhàng trả lời bố, không nói ra chuyện anh bị cô làm khó dễ.
"Cái gì gọi là không cẩn thận làm đổ? Mày làm việc kiểu gì vậy hả? Chuyện nhỏ như này cũng không làm được, mày. . . . . . Mày thật là làm cho cha quá thất vọng!"
"Bốp!"
Một tiếng bạt tai chát chúa vang lên, cô trợn mắt há hốc mồm bác quản gia luôn điềm đạm lại ra tay đánh người, một cái tát mạnh như vậy, cứ như vậy đánh vào mặt anh, bác quản gia dùng sức đến kinh người, đánh cho khóe miệng anh cũng chảy máu.
"Mày nói mày phạm bao nhiêu lỗi, rồi hả? Chuyện giao phó vào tay mày, mày được mấy chuyện làm tốt? Mày như vậy làm sao mà đảm đương được chức vụ quản gia của cha ở trong nhà họ Phạm? Cha hôm nay phải đánh cho mày tỉnh!" Quản gia Khâu tức điên lên thuận tay nhặt cây gỗ trong sân nhà lên, ra tay không chút nể tình.
"Không được! Bác quản gia, không được đánh anh ý." Thiên Thiên bị dọa sợ, thét lên ngăn cản quản gia Khâu, nhưng sức cô quá yếu, căn bản không có cách nào ngăn cản một người đàn ông trung niên tráng kiện, Trí Đạc vì vậy bị đánh không ít.
Tiếng thét chói tai của cô khiến mấy người trẻ tuổi nhà họ Phạm đang tụ tập ở tiền sảnh chú ý —— Phạm Đế Tư dẫn đầu mấy anh em.
Nghe tiếng thét chói tai của cô, Phạm Đế Tư lập tức chạy tới, "Sao thế?" Anh nhìn vẻ mặt kinh hoảng của em họ quan tâm hỏi.
"Anh Đế Tư, hu hu. . . . . ." Nhìn thấy anh họ, nước mắt của cô lập tức rơi xuống, nhào vào trong ngực anh thất thanh khóc rống."Anh kêu bác quản gia không được đánh Trí Đạc, anh ấy sẽ đau, anh ấy cũng chảy máu. . . . . ."
Nhìn tình thế hiện tại một chút, Phạm Đế Tư trong lòng đã hiểu.
Anh cúi đầu trách cứ nhìn cô một cái, cô chột dạ rụt người, vẫn không ngừng nức nở.
"Bác Khâu, đừng đánh nữa." Phạm Đế Tư mở miệng ngăn cản quản gia Khâu dạy dỗ.