Tổng tài kế vị Quản Gia

Tổng tài kế vị Quản Gia

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng tài kế vị Quản Gia Ai yêu ai bao nhiêu không quan trọng, ai vì ai nỗ lực bao nhiêu mới là vấn đề. Đến sau cùng, con người vẫn luôn giỏi đưa ra lí do để rời xa, hơn là lí do để cùng nhau cố gắng. Bất luận là yến tiệc cỡ lớn hay là tiệc nhà long trọng với hơn trăm người, anh cũng có thể một mình ôm lấy mọi việc, mà lại làm rất xa hoa, mà cái giá phải trả, chính là anh không thể hiện được tài nghệ tuyệt vời của mình.

Chương 23 : Không kìm được

Anh đứng trước mặt cô, không nói hai lời một tay kéo cô về phía mình, Thiên Thiên kêu lên một tiếng, không cẩn thận ngã vào ngực anh.

"Thật, thật xin lỗi!" Cô đỏ mặt nói xin lỗi."Này. . . . . . Anh làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Sắc mặt anh thật là khó coi mà." Cô lo lắng khẽ sờ gương mặt cứng nhắc của anh, vẻ lo lắng trên mặt … không chút nào giả dối.

Vuốt ve tay nhỏ bé của cô, anh mắt anh tựa loài ưng, tràn đầy xâm lược nhìn chăm chú vào cô.

"Sao. . . . . . Sao vậy?" Thiên Thiên bị ánh mắt của anh dọa sợ không nói được gì, cô không hiểu tại sao anh lại dùng ánh mắt đáng sợ như vậy nhìn cô.

Cô rất nghe lời mà, không để ý tới người lạ, cũng ngoan ngoãn nghe lời anh nói ..., nhưng vì cái gì ánh mắt của anh dường như đang tức giận vậy?

Cô không nhịn được nuốt nước miếng một cái, khẩn trương vươn đầu lưỡi, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Đột nhiên anh cúi đầu, như chim ưng chuẩn xác săn con mồi ngốc nghếch, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.

Thiên Thiên bị nụ hôn mãnh liệt này chấn động khiến toàn thân run rẩy, cô vô lực níu lấy anh, để cho anh chống đỡ trọng lượng của cô.

Quá ngoài ý muốn, chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ hôm cô trước mặt mọi người.

Thở nhẹ dựa vào lồng ngực anh, Thiên Thiên run rẩy, cả người vùi vào trong ngực anh, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Nhìn cô dựa vào mình, hoàn toàn tin tưởng theo bản năng, khiến cho sự tự tôn của đàn ông trong anh được thỏa mãn, anh hài lòng mỉm cười, nắm tay cô đi trên sân ga.

Anh không bất ngờ khi thấy ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, hơn nữa nhìn bộ dạng mấy tên tiểu tử trợn to mắt thật tức cười, trong lòng anh chỉ có thể hình dung bằng hai chữ thoải mái.

"Hai ngày nữa mình có bảy chương trình khai mạc, sẽ tới nước Pháp một chuyến, thuận đường đến Anh mang Thiên Thiên về, tránh cho cậu bị quấy rầy."

Nhận được cuộc gọi từ Phạm Đế Tư, tâm tình Trí Đạc thật mâu thuẫn.

Nếu như ba ngày trước nhận được cuộc gọi này, anh sẽ cho rằng đó là cứu giúp, nhưng bây giờ nghe thấy thiếu gia gọi điện thoại tới nói muốn mang Thiên Thiên trở về, anh chỉ cảm thấy buồn bực.

"Trí Đạc, cậu nói xem? Cậu có thể chịu đựng thêm hai ngày nữa không?" Không thấy hồi âm, Phạm Đế Tư lại tiếp tục hỏi dồn.

"Khỏi làm phiền cậu." Trí Đạc buồn bực từ chối.

Thời điểm này anh làm sao có thể để cho cô rời khỏi anh? Không có cửa đâu!

Ham muốn giữ lấy cô của anh càng ngày càng tăng, anh không thể chịu được việc không thấy cô ở trong tầm mắt của anh.

"Có gì mà phiền phức chứ! Khiến cậu bị quấy rầy là chúng tôi mới đúng." Phạm Đế Tư ở đầu kia điện thoại nhịn cười đến mức muốn nội thương.

Cậu giả bộ, cậu tránh nữa đi! Tôi xem cậu có thể chịu được bao lâu.

Ninh Nhi hôm nay len lén nói cho anh biết, Thiên Thiên và Trí Đạc dường như có chút tiến triển, hại anh bị dọa sợ trợn to mắt, không nghĩ tới bọn họ phát triển quá nhanh, lập tức suy nghĩ cao hứng trêu cợt Trí Đạc.

"Thiên Thiên sẽ không quấy rầy cậu nữa, mình sẽ nói với con bé, cũng sẽ yêu cầu con bé không được gặp cậu nữa, Thiên Thiên rất nghe lời của mình, cậu yên tâm."

Tại sao anh có cảm giác, thiếu gia khôn khéo cố ý dùng lời nói tới kích thích anh nhỉ?

"Không cần phiền cậu đặc biệt đi một chuyến." Anh cố gắng đè nén tức giận, mới không giận dữ hét lên.

"Phiền gì chứ? Một là đứa em họ mình thương yêu nhất, một là bằng hữu tin cậy nhất của mình, mình có gì mà phiền chứ?" Phạm Đế Tư tựa như đây là chuyện lạ mà nói.

"Thiếu gia." Trí Đạc hít sâu một cái, thận trọng nói: "Chuyện ở đây không nhọc ngài phiền lòng."

"Vậy ư?" Phạm Đế Tư hỏi cười không dứt, nhưng vẫn biểu diễn xuất sắc hoàn thành tốt vai diễn đại thiếu gia của mình."Sao cậu lại nói như vậy chứ? Thiên Thiên không phải là khiến cho cậu rất đau đầu sao? Mình phải mang con bé quay về, không để nó làm phiền cậu nữa."

"Cô ấy cũng không gây khó dễ cho tôi." Trí Đạc không thể nhẫn nại thêm được nhấn mạnh nói.

"Là như thế sao?" Phạm Đế Tư cố tình nghi ngờ hỏi, "Sao tình hình mới có mấy ngày, Thiên Thiên lại không gây khó dễ cho cậu nữa rồi sao?"

Câu hỏi của anh khiến Trí Đạc trầm mặc một lúc.

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, Phạm Đế Tư chợt cười ra tiếng đến long trời lở đất.

Anh. . . . . . Con mẹ nó! Trí Đạc từ trong tâm thầm mắng chửi không ngừng, quanh năm quen thuận theo Phạm Đế Tư nhất thời khó có thể thay đổi, khiến cho anh chỉ có thể nén giận.

Thật ra thì anh rất muốn bắt lấy Phạm Đế Tư đang sảng khoái chế giễu anh kia, ném vào biển cá mập một lần xem sao.

"Cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi, không tệ không tệ." Phạm Đế Tư cười chảy cả nước mắt, vui mừng nói.

"Thiếu gia sớm đã biết." Trí Đạc bình tĩnh mà trần thuật sự thật, anh nên sớm biết không có chuyện gì có thể lừa gạt được Phạm Đế Tư thần thông quảng đại, cho nên hôm nay thiếu gia gọi cuộc điện thoại này, đơn giản chỉ là muốn trêu anh mà thôi.

"Không sai, câu trả lời của cậu cũng ở trong dự liệu của mình." Phạm Đế Tư không khỏi bội phục sự thông minh tài trí của mình.

"Thiếu gia không phản đối?" Trí Đạc không nhịn được hỏi.

"Phản đối cái gì?" Phạm Đế Tư không cho là đúng hỏi ngược lại.

"Phản đối chuyện tôi cùng. . . . . .."

"Phản đối chuyện của cậu với ai?" Phạm Đế Tư cố ý muốn anh nói rõ ràng.

"Còn có thể là ai?" Trí Đạc thở dài, vẫn biết khổ sở nhưng không có cơ hội chế giễu thiếu gia của anh, lúc này anh ta đã hạ quyết tâm, muốn thấy anh nói rõ ràng là được."Thiên Thiên."

"Ồ, là Thiên Thiên!" Nghe thấy anh gọi tên Thiên Thiên, Phạm Đế Tư không nhịn được mỉm cười.

Trí Đạc nguyện ý gọi tên Thiên Thiên, không hề gọi cô ấy là "tiểu thư" nữa, "biểu tiểu thư" những thứ xưng hô lạnh nhạt đó, chứng tỏ anh đã không còn chú ý thân phận giữa hai người bọn họ.