Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 15 : thuần khiết

“Tôi sẽ làm mỗi người đều hối hận khi chọc đến Lôi Ngự Phong” Lôi Ngự Phong lạnh lùng nói.

“Mặt khác, tôi không muốn những lời này truyền đến tai bà xã tôi.”

Cận Lực rất rõ ràng, Lôi Ngự Phong giết gà dọa khỉ, trước nhà tập chí, xử lý hết bọn họ, còn có ai không sợ chết thì cứ việc. Về người đứng sau lưng quen biết với Lôi gia, anh luôn luôn không để tâm đến bọn họ chưa từng cho sắc mặt tốt, lúc này đại khái sẽ không thủ hạ lưu tình.

“Đã biết, tôi sẽ làm ngay.” Cận Lực gật đầu.

“Cậu không phải không biết xã hội hiện nay, đội chó săn cũng đến tìm thông tin hôn lễ thế kỹ của cậu, chỉ có như vậy mà lôi ra chuyện tình của cậu......”

“Tôi muốn cho cô ấy những điều tốt nhất.” Lôi Ngự Phong nói xong, xoay người đi đến cửa sổ lớn sát đất, trên cao nhìn xuống quan sát dòng xe tấp nập, thật sâu phun ra một hơi.

Những người chết tiệt đó, làm sao biết được bà xã của anh có bao nhiêu thiện lương tốt đẹp, anh tuyệt đối sẽ không cho ai có cơ hội làm cô uất ức

Anh cho cô mọi thứ tốt nhất, chỉ cần đổi lấy nụ cười hạnh phúc của cô.

Tin tức rất nhanh liền lắng động.

Tập chí xã kinh doanh một ngày một tồi tệ hơn, mọi người có mặt trên tạp chí quay lưng lại , chết cũng không chịu những gì họ nói.

Mùa đông đã đến, cũng sắp tới năm mới.

Bên trong nhà có lò sưởi than, làm cho toàn bộ trong căn nhà ấm áp như mùa xuân, ngủ đến trưa Nguyễn Y Nông trắng như tuyết nằm thoải mái trên ghế sofa đen mềm, cả người được bao bọc trong chiếc đầm ngủ thùng thình, trong tay cầm một quyển sách chỉ lật vài tờ liền không muốn xem rồi để xuống.

Cô càng ngày càng buồn ngủ, cả người có vẻ uể oải, phờ phạc ỉu xìu.

“Phu nhân.” Ngô tẩu đi vào trong, tay cầm một chén tổ yến, âm thanh lạnh nhạt tựa như thường ngày.

"Đặt ở đó đi." Nguyễn Y Nông trên sofa ngồi dậy, vừa gật đầu, gặp Ngô tẩu đặt tổ yến trên bàn nhưng vẫn đứng ở đó, có chút kinh ngạc, bình thường Ngô tẩu đối với cô trừ bỏ lời nói lạnh nhạt, đó là hờ hững, hôm nay làm sao vậy?

“Phu nhân, ông chủ vừa mới trở về.”

“Phải không?” Nguyễn Y Nông sửng sốt.

Trong khoảng thời gian này Lôi Ngự Phong rất bận, hai tháng liền ở bên nước ngoài giải quyết công việc. Ngày hôm qua anh từ nước ngoài trở về đến nhà đã ba giờ sáng, cô sớm đã ngủ, anh không đánh thức cô, đến buổi sáng khi cô tỉnh dậy anh đã đến công ty rồi.

Tính tính nay đã hơn nửa tháng bọn họ không có chạm mặt, ngẫu nhiên gọi điện thoại nói vài câu, đại khái cũng không nói gì nhiều, làm cho cô có cảm giác lạnh nhạt.

Nguyễn Y Nông thậm chí cảm thấy, anh đối với cô chỉ nghiêng về tình dục mà thôi.

“Ông chủ buổi tối buổi tối tham dự một buổi tiệc, hôm nay trên báo nói chủ tịch Thượng Hoa quốc tế tổ chức sinh nhật cho con gái, ông chủ trở về thay quần áo chuẩn bị tham dự.” Ngô tẩu nói thực kỹ càng tỉ mỉ.

“ Vậy à?” Bàn tay mềm ngừng lại, cô cầm trên tay một phong bì.

“Nghe nói vị Chu tiểu thư kia cùng ông chủ quen biết ở nước ngoài, trước đó cô ấy còn là bạn học, đối với ông chủ nhất kiến chung tình, tất cả mọi người cho rằng bọn họ sẽ là một đôi......”

Ngô tẩu hôm nay đặc biệt nói nhiều.

Nguyễn Y Nông ngồi thẳng lưng, bi thương tầm mắt nhìn xuống mặt đất, ngón tay gắt gao nắm chặt vạt áo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút máu.

Sau hôn lễ anh không dẫn cô tham dự yến hội dù chỉ một lần, có lẽ bên ngoài có rất nhiều tiểu tam, cho nên mới không nguyện ý dẫn cô tham dự.

Kỳ thực cô không thích tham dự sự kiện, cô không thích lộ diện ra bên ngoài, cũng không am hiểu giao tiếp với những người đó, những phóng viên không lấy được tin tức gì của anh, tuy rằng anh không đề cập đến, chuyện tình của cô với anh cũng không mấy vẻ vang, nên anh mang cô giấu mặt, không muốn lộ ra ánh sáng chăng?

Ban đêm, Nguyễn Y Nông mơ màng vùi mặt vào trong gối, mơ mơ hồ hồ cảm nhận có người hôn lên môi mình, cô ưm một tiếng, theo bản năng vặn vẹo khuôn mặt nhỏ nhắn.

Cô không muốn để ý, cô quá mệt mỏi...... Nhưng anh hôn càng ngày càng sâu, mang theo hơi thở nam tính, đầu lưỡi giống như con rắn uốn lượn.

Nguyễn Y Nông sắp không thở nổi, trán ở trên gối không được chuyển động, muốn thoát khỏi nụ hôn này, nhưng rất nhanh bàn tay nắm lấy cằm của cô, bắt buộc muốn cô mở miệng, làm cho anh dễ dàng chiếm lấy.

Cô mở mắt, gặp con ngươi thâm thúy mà lợi hại của Lôi Ngự Phong nhìn cô, trong cặp mắt đó lóe lên dục vọng.

Nhìn dáng vẻ của anh, tây trang vẫn còn chỉ có caravat được nớ lỏng, rộng lùng thùng ở trên cổ, trên người toàn là mùi rượu.... Anh tham dự tiệc sinh nhật của vị thiên kim mới trở về sao?

“Thế nào? Nửa tháng không gặp, không nhận ra anh?”

Lôi Ngự Phong gắt gao nhìn chăm chú người phụ nữ của mình, cô liền ngẩn người bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, thật sự xiêu lòng người, hầu kết giật giật, dục vọng theo cổ họng dâng trào.

Đôi mắt long lanh như nước, không nhìn anh cũng không nói chuyện.

“Sao không nói chuyện? Hả?” Ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô, mềm mại như thạch hoa.

“Lại biến thành tiểu câm rồi à?”

Nguyễn Y Nông vẫn không chịu mở miệng, lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, nhưng hành động mang theo kháng cự.

Cô khác thường làm Lôi Ngự Phong có chút kinh ngạc, cô tính tình ôn nhu, đối với anh cô cũng luôn luôn thuận theo, vô luận ở trên giường hay dưới giường, cô luôn luôn yên lặng nghe lời, nhiều lắm mặt đỏ tai hồng kháng nghị vài câu.

“Tốt lắm.” Anh nhếch môi, trong con ngươi hai đốm lửa, môi mỏng tà tứ, ngạo mạn nói:“Anh sẽ hôn đến khi nào em nói chuyện mới thôi.”

Nói xong, bàn tay to chiếm hai khối mềm mại, môi hoàn toàn che lại cái miệng nhỏ của cô. Mạnh mẽ mở hàm răng, bá đạo chiếm đoạt dây dưa khiêu khích với lưỡi của cô, đầu lưỡi ngọt ngào, mỗi một chỗ đều tinh tế liếm mút, muốn cô kháng cự.

“Ngô......” Cô nhớ tới những lời nói của Ngô tẩu trong lòng đau xót, bản năng giãy giụa đứng lên.

Anh nói được thì làm được, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc, bàn tay vuốt tóc cô, làm cho cô phải tiếp nhận nụ hôn sâu, mút, chặt chẽ dây dưa, đến khi cô rốt cuộc không nhịn được nói.

“Không cần......” Cô cho tới bây giờ vẫn không phải đối thủ của anh, mỗi lần làm anh tức giận kết cục rất khó coi.

“Chúng ta thời gian dài như vậy không gặp, có phải nên nói câu khác không?”

Anh cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn, tham luyến hôn má ửng đỏ, da thịt mịn màng làm cho anh lưu luyến.

“Anh..... Buông tôi ra......” Nguyễn Y Nông toàn thân đều ở phát run.

“Không buông.” Lôi Ngự Phong thu cánh tay, đem cô ôm càng chặt. Lửa nóng môi mỏng chuyển đến vành tai non mềm, đầu lưỡi không kiềm được khẽ liếm.

Rất ngứa...... Nguyễn Y Nông co rúm lại một chút, hai tay để ở ngực rắn chắc của anh.

“Muốn anh sao?” Hơi thở của anh hổn hển, chân anh quấn lấy chân không an phận, tay trượt từ từ xuống phía dưới, vuốt ve cặp mông đẹp, toàn thân cô phát ra hương thơm dễ chịu.

Cơ thể càng gầy, khuôn mặt tiều tị, nói càng ngày càng ít thậm chí bắt đầu trốn tránh anh, nghe người hầu nói cô càng ít ăn, mỗi ngày không bước chân ra khỏi phòng, ở bên trong ngẩn người.