Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 28 : Truyện full 2 Sếp Ơi Đừng gây Rối

“Anh đã quên nói......” Cô kéo áo anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nói:“Anh yêu em.”

Giống như Cận Lực nói, nên đối mặt với cô ấy, không cần lảng tránh, những điều nên nói thì cần nói, vậy lớn tiếng nói cho cô ấy biết!

“Đúng vậy,” Anh chăm chú nhìn vào mắt cô, thâm tình nói: “Y Nông, anh yêu em.”

Kỳ thực trong cuộc đời anh còn một chuyện, không cần nói ra.

--- ------- Tuyến phân cách --- ---------

Nhiều năm trước, anh trốn khỏi nhà Lôi gia, gia nhập vào băng phái xã hội, kết quả thương tích đầy mình cuộn mình vào trong con ngõ trong khu phố.

Bên trong khu phố trồng thật nhiều hoa đinh hương trắng, mùi hương nhàn nhạt.

Có một tiểu nữ sinh, một tay cầm ô nhỏ, một tay cầm túi sách, tóc đen nhánh hòa vào trong áo choàng, ngũ quan xinh xắn, xinh đẹp tựa như búp bê Barbie.

Cô nhìn thấy anh, đột nhiên dừng bước, đôi mắt cô long lanh nhìn anh, anh nhìn lại mình, quần áo lam lũ, trên trán, còn chảy máu, rất giống một con chuột thối, anh hung tợn trừng cô, anh nhếch miệng nhìn cô dọa cô chạy.

Ai biết, cô chần chờ hai giây, liền hướng tới anh chạy đến.

Khăn tay trắng thiêu hoa cẩn thận lau trán của anh, còn có một hộp cơm tiện lợi, một cái ví màu kem tất cả đều đưa cho anh.

Làm cái gì? Anh là ăn mày sao? Anh nhíu mày, không nói nhìn tiểu nữ sinh trước mắt.

“Đại ca ca, em phải giữ lại một ít tiền đi xe điện ngầm.” Tiểu nữ sinh ngượng ngùng lấy một ít tiền trong ví, mắt to hồn nhiên thẹn thùng.

“Tránh ra!" Anh lớn tiếng nói, nổi giận đem này đá qua một bên, hắn không cần người khác đồng tình, nhất là một con nha đầu này.

Tiểu nữ sinh kinh ngạc ngồi xổm trước mặt anh, đôi mắt trong suốt tràn ngập nước mắt, cô trơn to đôi mắt cảm thấy hoang mang, trong đó có ôn nhu tệ hơn, anh xem hiểu, đó là tình thương.

Trong lòng có một cái gì đó hung hăng đánh vào mình, lúc anh thấy cô vụng về nhặt những thứ đó lại, trong nháy mắt dường như mất đi khí lực, rốt cuộc đá không được.

Vì thế anh không chút khách khí ăn hộp cơm tiện lợi của cô, trong ví có rất nhiều tiền lẻ. Thoạt nhìn tồn thật tiền tiêu vặt, bị anh cầm đến quầy thuốc mua thuốc mỡ sức lên vết thương. Cuối cùng, anh nhìn thấy bóng lưng cô, cùng hộp cơm tiện lợi trống rỗng sôi nổi đi đến chỗ xe điện ngầm.

Có một số việc, thực không cần nói.

Anh ma xui quỷ khiến ở trong khu phố đó mấy ngày, chính mình không còn chỗ nào để đi, rất giống ông chú biến thái, lòng mang kế hoạch nham hiểm, mỗi ngày núp ở một chỗ nhìn tiểu nữ sinh đó thậm chí hy vọng, có cơ hội lại cùng cô ấy nói chuyện.

Đáng tiếc là, anh bị người Lôi gia tìm được bắt về nhà, cô ấy cũng không đi một mình, có lúc là mẹ hoặc chị đến đón, có đôi khi cô đi cùng với ba bốn người bạn, rất xa, anh nghe thấy các cô ấy kêu cô “Y Nông, Y Nông.”

Tên của cô nghe thật hay.

Tên của cô là “Y Nông”, cô ấy là học sinh cấp hai, anh biết về toàn bộ của cô.

--- ------ ------- Tuyến phân cách --- ---------

Rất nhiều năm sau, cô thành vợ của anh, tuy rằng thủ đoạn rất đê tiện không mấy cao thượng gì! Nhưng anh biết bản thân rất may mắn chiếm được một cô gái tốt bụng đến như vậy.

Mười năm trước, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bây giờ xinh đẹp diễm kiều đến như vậy.

“Ngự Phong?” Nguyễn Y Nông cảm nhận nghe tim anh đập loạn nhịp, ở trong lòng anh ôn nhu nhìn anh chăm chú.

Anh mỉm cười, cuối cùng lắc đầu. Chỉ nói một câu.

"Anh không thể không có em.” Cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười ngọt ngào, kéo thấp cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nói một câu Pháp"Em yêu anh".

Lôi Ngự Phong nhìn cô chăm chú, con ngươi đen láy vô cùng cảm động, anh thấp giọng, “Bà xã anh biết.”

Nếu cô không yêu anh đã sớm hội thừa dịp anh giả mất trí nhớ, liền kí tên li hôn với anh lấy khoản tiền trợ cấp, như thế nào lại ở bên cạch anh, lo lắng chăm sóc cho anh cơ chứ?

Hai người ôm nhau thật chặt, đôi môi anh ngậm lấy đôi môi cô sống với nhau thật hạnh phúc.