Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 27 : Truyện full 1 Sếp Ơi Đừng gây Rối

“A di? Là con!” Khải Thần kêu lên.

“Quan thúc thúc nói người cùng dượng muốn tạo bảo bối, muốn tụi con vội tới chỗ hai người....”

“A di? Mở cửa nhanh a!” Khải Duệ nói tiếp.

"Chân con có thể đi được, người có muốn xem một chút không.....”

Chợt nghe tiếng của hai đứa nhỏ, Nguyễn Y Nông liền đứng lên, đi tới cửa, muốn mở cửa ra, đột nhiên cửa được mở ra.

Lôi Ngự Phong đã đứng ngay cửa, phía sau rất nhiều người. Đáng tiếc anh chưa cho nhóm người này vào. [mặt mày rạng rỡ/lộ diện] lấy thân hình cao lớn cản trở tầm mắt Nguyễn Y Nông, vào phòng sau lập tức đóng cửa lại.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, rất nhanh Nguyễn Y Nông dời tầm mắt ra chỗ khác, cô nghe anh nói:

“Thực xin lỗi.”

“Tôi muốn ly hôn với anh.” Cô không nhịn được nghẹn ngào đứng lên, đưa lưng về phía, ngưỡng đầu, ánh mắt nhìn chuông gió, không cho nước mắt rơi xuống.

Anh trầm mặc.

Cô lặp lại một lần, anh vẫn là không nói, cô đành phải xoay người, trừng mắt anh, anh cư nhiên nhếch miệng, một bộ dáng tương đối ủy khuất.

Nguyễn Y Nông bỗng chốc liền phát hỏa.

Cái người bá đạo này, rõ ràng là anh ta đã làm sai chuyện, thiết kế cô, bây giờ còn dùng loại vẻ mặt này hy vọng cô có thể tha lỗi cho anh sao?

“Anh, anh làm sao không nói lời nào?”

Một đôi mắt đẹp đầy nước mắt, xem xét anh, chỉ trích anh.

“Không phải anh cũng muốn như vậy sao.....”

“Anh không muốn ly hôn!” Anh đột nhiên lớn tiếng nói, dọa Nguyễn Y Nông nhảy dựng, tiếp theo cô nhìn anh bước đến chỗ cô, lấy một tay dùng sức ôm cô vào trong lòng, không bao giờ buông tay ra.

Anh hành động như vậy, khiến cho Nguyễn Y Nông nhịn không được nước mắt tuông như mưa, cô nức nở, tay nhỏ bé nắm thành quyền, dùng sức đánh vào lòng ngực khỏe mạnh của anh.

“Chồng hư, thật đáng giận, luôn làm cho em phải đau lòng...... Ô...ô...”

“Thực xin lỗi, là anh không tốt, anh thật xin lỗi.”

Lôi Ngự Phong sợ nhất nhìn bà xã mình khóc, so với việc bị chét hai nhét, còn đau hơn.

“Làm sao không ly hôn? Anh không phải thích người mẫu kia sao?” Cô bắt đầu thanh toán nợ nần với anh.

“Anh cùng với những cô ấy một chút quan hệ cũng không có, anh có thể thề.” Anh muốn nhanh chóng làm sáng tỏ.

“Không quan hệ anh còn......” Nguyễn Y Nông há hốc, không quan hệ còn khiến cho mọi người đều biết?

Chẳng lẽ vì giải trí thôi hả?

“Anh thật giận em không ăn giấm chua.” Khuôn mặt ngâm đen xuất hiện vài phần buồn bã “Hơn nữa em lại ở xa như vậy, anh sợ...... em sẽ quên anh.”

Nguyễn Y Nông đột nhiên nhớ lại anh từng hỏi cô có ăn dấm chua không, cô cứng miệng nói không, từ đó nước Mĩ, mỗi ngày đều sẽ có tin tức ở Đài Loan đặc biệt toàn nói về chuyện xấu của anh.

Người đàn ông ngốc này, cư nhiên lại dùng biện pháp ác độc này để ép cô ghen, không cho cô sống tốt hơn.

Nguyễn Y Nông vừa bực mình vừa buồn cười đánh anh một cái.

“Chu tiểu thư kia, là người tình của anh sao?”

“Làm sao có thể, anh đối với người phụ nữ háo sắc không có hứng thú.” Lôi Ngự Phong bất đắc dĩ lắc đầu, lại thân thiết nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

" Em nên nhớ cho kỹ, anh không có tình nhân, anh chỉ có một mình em” Mười đầu ngón yay đan vào nhau rất chặt, cô bất an khẽ hỏi.

“Quá khứ của em như vậy.... không làm cho anh cảm thấy mất mặt sao”

“Sao có thể, em là bà xã của anh, anh không tin em chẳn lẽ tin người ngoài nói xạo sao” Anh vô cùng đau lòng nói.

“Nói em tay làm hàm nhai, có gì phải mất mặt? Em luôn biết nghe lời ngoan ngoãn giống như con mèo con vậy, luôn không chịu nói chuyện, có uất ức luôn lặng lẽ nuốt vào trong bụng, anh đau lòng còn không kịp.”

“Ngự Phong......” Cô cảm động gọi tên của anh.

Anh cúi đầu thơm lên trán cô, thở dài nói:“Ở trong tình cảm, anh là một người đàn ông thất bại, từ nhỏ không có người yêu, hiện tại yêu em mà không biết biểu đạt, Cận nói anh kém cỏi, Quan nói anh tự mình tìm em chịu tội, ngay cả Lạc Dịch cũng nói anh không nên. Nếu tất cả đã như vậy, cũng chỉ cố gắng làm cho em không phải đau lòng, còn việc ép em gả cho anh chuyện này anh không thay đổi".

Anh bá đạo như vậy, anh dùng tình cảm sâu đậm như thế làm cho Nguyễn Y Nông cảm động không nói ra lời, chỉ có thể gắt gao ôm anh.

“Trước kia em rất sợ anh, có đúng không?”

“Ông xã bá đạo, hơn nữa luôn......” Cô đỏ mặt, không nói được.

“Luôn cái gì?” Anh cười cười,“Làm tình?”

“Dạ.”

“Hiện tại cũng vậy, anh đối với em khát vọng chưa bao giờ giảm.” Người đàn ông này, bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt từ bao giờ. Từ sau khi bọn họ sống trên đảo sao?

“Nghe người ta nói anh mất trăm triệu? Hại em rất lo lắng!” Cô nhớ đến vẫn còn chưa tính xong món nợ, không thể dễ dàng cảm động như vậy, lập tức thở phì phì chỉ trích.

“Mất đi đứa nhỏ, anh tự trách bản thân sơ ý, hơn nữa ngày đó người Lôi gia đến bệnh viện quậy như thế đem toàn bộ gốc gác của anh nói cho em, về sau nhìn em với Roger thực vui vẻ, anh nghĩ vẫn không giữ được em”

Lôi Ngự Phong chua xót nói:“Anh thực tự ti, tự ti không dám xuất hiện trước mặt em, lại không muốn buông tha em như vậy, cũng chỉ tránh né em, đến ngày anh nhớ em không chịu nỗi, mới nghĩ ra chiêu này.”

Đối với người yêu mình như vậy Nguyễn Y Nông còn có thể nói cái gì?

Nếu anh không giả mất trí nhớ, cô nghĩ bọn họ vẫn không thể ở cùng nhau, ai cũng không có can đảm tiến lên một bước, bởi vì bọn họ đều sợ mất đi, đều yêu đậm sâu đối phương, cho nên trở nên dè dặt cẩn trọng.

“Em cùng với Roger không có gì, anh ấy sắp kết hôn, vợ của anh ấy là người New Zealand .” Cô nói cho anh. Roger đặc biệt viết thiệp mời, không giống với chồng cô, không mời anh ấy còn giở trò thiết kế người ta.

“Thực xin lỗi.” Anh buồn buồn nói, lại một nữa nói xin lỗi.

“Anh còn quên nói một câu.” Cô bất mãn mở cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Cái gì?” Anh sửng sốt.