Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 23 : trở thành bà xã
Quan Dạ Kì cũng không hiểu giả bộ ngụy trang, cười hì hì nói:“Cậu không nhân cơ hội chạy nhanh đến công ty tranh quyền đoạt lợi hoặc đem người mẫu ảnh ấy thu phục, nhìn chăm chú hại người để làm gì?”
Lạc Dịch hừ lạnh một tiếng, giọng nói mang theo uy hiếm nói một câu.
“Mời cậu giúp tôi chuyển lời, nếu sự tình đã được giải quyết tốt đẹp mà không trở về công ty, tôi thề nhất định sẽ lập tức biến mất”
Quan Dạ Kì cười ha ha, có cấp dưới tận tâm đến như vậy, anh thật không biết Lôi Ngự Phong nên vui hay nên lo.
Chờ hai vợ chồng tình cảm ăn cháo xong, bọn họ từ phòng khách bước vào phòng ăn, thử hỏi còn nhớ bọn họ không.
Đáng tiếc thất bại, trừ bỏ Nguyễn Y Nông, Lôi Ngự Phong đối với người nào cũng không nhớ.
Lạc Dịch chưa từ bỏ ý định hỏi:“Chuẩn bị tung ra thị trường, ngài còn nhớ rõ không?”
“Ngài đối với khu đất trong xí nghiệp đang kinh doanh thua lỗ ngài nghĩ nên giải quyết làm sao?”
“Tôi là Lạc Dịch, ngài là người giúp đỡ tôi nhớ không?” Lạc Dịch không đề cập tới, Nguyễn Y Nông còn không biết nguyên nhân sâu xa như vậy, nhưng Lôi Ngự Phong tựa như con ngọc trai không mở miệng, kiên quyết lắc đầu.
“Hi, người anh em, tôi là Quan Dạ Kì, cậu nhất định cũng đã quên rồi?”
Quan Dạ Kì cũng lại đây giúp vui.
Lôi Ngự Phong không nói gì, vẻ mặt có chút mỏi mệt, bị hai người này đã kích không nói chuyện.
“Đầu tôi đau quá......” Lôi Ngự Phong không lại không cho bon họ câu trả lời, đau đầu kịch liệt, nhắm vào cơ thể của cô cọ đầu, bàn tay to thuận thế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của vợ.
Bởi vì thời tiết quá nóng, cô mặc bộ váy ngắn, lộ ra cánh tay trắng tuyết, cổ duyên dáng cùng với mắt cá chân tinh xảo...... tiểu mĩ nhân này sự rất xinh đẹp, nhìn thế nào cũng không chán thậm chí liếc nhìn cô một cái, sẽ cảm thấy cô xinh đẹp hơn vài phần.
Trong xoang mũi tràn ngập hương thơm độc đáo trên người cô, anh tham lam hít vào, không muốn buông ra.
“Các anh đừng nữa hỏi, anh ấy rất khó chịu” Nguyễn Y Nông đau lòng ôm lấy anh, điềm đạm đáng yêu về phía hai người, tay mềm mại nhỏ bé vuốt ve đầu Lôi Ngự Phong, giống như trấn an anh.
Hai người rất ăn ý liếc nhau, liền im lặng.
“Thật sự đúng với câu.” Quan Dạ Kì thở dài.
“Câu gì?”
“Cái người không có nhân tính, có bà xã, liền quên mất huynh đệ.” Hai người đều thở dài, đi ra phòng khách.
“Được rồi, bọn họ đi rồi."
Nguyễn Y Nông nhỏ giọng nói tại anh vẫn đang ôm cô không buông, ngón tay cẩn thận để lên chỗ bị thương.
“Đầu còn rất đau sao? Có muốn uống thuốc không”
“Không cần.” Anh ôm cô, không chịu ngẩng đầu.
Đầu anh chôn sâu vào bộ ngực no đủ của cô, tư thế này, thật giống như anh đang mút cô vậy.
“Ngự Phong......” Cô khinh hô một tiếng, thẹn thùng kêu tên của anh, âm thanh miềm mại, mang một tia không nói thành lời vô cùng thân thiết.
“Hả?”
“Anh, anh trước đứng lên được không?”
“Không nên cử động.”
Lôi Ngự Phong cũng không dễ chịu, ôm hương nhuyễn ngọc trong ngực, khiến cho hắn toàn thân đều giống lửa, nếu không phải thời cơ không đúng, địa điểm không đúng, anh đã sớm lột sạch váy của cô, thân thể mềm mại tuyết trắng muốn xuyên thấu cô, làm cho cô giống như anh cùng thiêu đốt.
“Ngự Phong, đừng như vậy......” Nguyễn Y Nông rên rỉ, của anh phấn khởi cùng nhiệt tình, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Bộ ngực của cô chuyển động anh dùng môi hôn lên chúng, đến xương quai xanh, lại dần dần công thành chiếm đất.
“A......” Cô ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay che lại, xấu hổ đến không thể ức chế, nơi này là phòng khách, huống chi bên ngoài còn có hai người lúc nào cũng có thể đi vào đây.
“Chồng hôn vợ là chuyện bình thường.” Anh tình tứ nói bên tai cô, bàn tay to nâng khuôn mặt khéo léo tinh tế của cô.
Dung nhan như nước, làn da trắng giống như sữa...... cô không trang điểm, ngay cả son môi cũng không tô, nhưng vẫn có biện pháp hấp dẫn ánh mắt của anh.
Cô là bà xã của anh, mê người yêu kiều như vậy, anh sao có thể đáp ứng cho cô rời khởi anh?
Bởi vì quá yêu cô? Trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người đàn ông khác.
Cận Lực thay cô dự tính chuyện cùng anh li hôn, cô chỉ là không đề cập tới, cô đối với anh có lẽ có một chút tình cảm? Trán bắt đầu thấy đau.
Mặt anh hơi biến sắc làm cho Nguyễn Y Nông sửng sốt, cô lo lắng nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra nhẹ giọng gọi anh.
“Ngự Phong?”
Âm thanh nhỏ nhẹ say lòng người làm cho Lôi Ngự Phong kéo về hiện tại, đây là đang lo lắng cho anh sao. Trong nháy mắt môi anh phủ lên môi cô.
Môi của cô so với hoa còn mềm hơn, đầu lưỡi của anh tiến sâu vào bên trong tìm kiếm lưỡi của cô, mạnh mẽ hút, dây dưa xâm chiếm, bá đạo không cho cô trốn tránh.....
“Ngô......”
Âm thanh uyển chuyển ưm ưm mấy lần, giống như cổ vũ anh, anh càng ôm chặt cô vào trong lòng, nhiệt liệt hôn sâu cô, nụ hôn của anh, tựa như trước kia, mang kích tình cùng cuồng dã......
Nguyễn Y Nông yêu kiều hổn hển xụi lơ trong lòng ngực rộng lớn của anh, cổ tay trắng ngần của cô để trên cổ anh giống như dây leo, thừa nhận nụ hôn của anh.
Vài ngày nay, cô vừa mừng vừa sợ thói quen lại ỉ vào anh, cô thích anh nhìn cô mỉm cười, thích cảm giác anh nắm lấy tay cô, thích nghe anh nhỏ giọng gọi tên cô.
Nếu có thể như thế này mãi, thật tốt...... Nhưng mà anh như vậy có phải Lôi Ngự Phong không?
Nếu có thể, anh nhất định không muốn bản thân biến thành như vậy.
Một tia sợ hãi len lõi vào trong lòng cô, cô muốn anh mau chóng khỏe lại, lại sợ nếu anh ấy khỏe lại cùng với những người phụ nữ khác tiếp tục chuyện tình cùng cô không một chút quan hệ....
Cô buồn bã suy nghĩ cho dù anh là chồng hợp pháp với cô nhưng cho dù bây giờ hay tương lai cũng không thuộc về cô.
Bọn họ lên máy bay tư nhân rất nhanh đến tòa nhà Lôi gia ở hải đảo.
Buổi chiều, phong cảnh nơi này vẫn đẹp như vậy, nước biển quanh năm xanh biết, bên cạnh có rừng nhiệt đới cây cỏ um tùm, hòa quyện vào nhau tuyệt đẹp.
Nơi này không có thuyền tàu có thể cập bến được, khoảng hai mươi máy bay tư nhân, nếu muốn ra ngoài đảo chỉ có thể dùng máy bay, làm cho nơi nay tăng thêm vài tầng bí mật.
Trên đảo có duy nhất một tòa nhà cổ, cùng với các thiết bị bên trong hiện đại, nơi này chưa bao giờ cho người ngoài vào.