Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 26 : lãnh khốc
“Làm gì đó? Có chuyện gì thì từ từ nói đừng đánh nữa!” Quan Dạ Kì khuyên can, kéo tay này túm lấy tay kia, bọn họ chưa đánh nhau, còn đồng thời quay đầu đối với cậu giận dữ hét:“Tránh qua một bên đi!”
Quan Dạ Kì cũng phát hỏa? Tốt xấu gì từ nhỏ cậu học quyền cước từ nhỏ, có cơ hội, cậu tiến lên ngăn hai người lại, tiếc rằng hai bên đánh về phía cậu, gấp đến độ an đành phải cần viện binh.
“Đừng nhìn trò hay, còn không mau đến giúp.....”.
Lạc Dịch bất động đứng tại chỗ, căn bản không muốn đi hỗ trợ, môi mỏng anh nhếch lên nói:“Ông chủ, phu nhân vừa rồi khóc.”
Lôi Ngự Phong nghe xong những lời này bỗng chốc cứng đờ, cả người bỗng nhiên giống như già đi mười tuổi.
Anh buông cổ áo của Cận Lực ra, lại yếu đuối giống như kẹo mè xửng Quan Dạ Kì, quay đầu bước lên cầu thang.
Anh không muốn nhìn cô khóc thút thít, nhưng anh luôn chọc cô đau lòng, lúc này cô còn có thể tha thứ cho anh nữa không?
Chỉ nghe Quan Dạ Kì ở phía sau than thở nói:“Phụ nữ nào muốn người mình yêu như vậy? Đã yêu cô, phải đi nói cho cô ấy biết, hơn nữa đừng tìm cách chối tội, nói cậu không có kinh nghiệm, yêu là như thế nào, sớm biết như vậy nên theo tôi học hỏi.....”
Lôi Ngự Phong không trả lời, đi nhanh lên phòng ngủ.
“Cậu hiện tại rất vừa lòng? Có phải hay không bắt đầu chuẩn bị giấy thỏa thuận li hôn?” Quan Dạ Kì quay đầu nhìn về phía Cận Lực.
“Mẹ nó. Tôi vừa lòng cái quỷ!”
Cận Lực một bụng lửa giận, giống như trừng mắt cậu ấy, châm chọc khiêu khích nói:“Các người có bản lĩnh làm ra chuyện này, sẽ không nghĩ tới hậu quả? Cậu lại là bác sĩ, thế nào nhẫn tâm đi lừa gạt một người phụ nữ, lương tâm đạo đức nghề nghiệp bị chó tha rồi sao?”
“Tôi với cậu có khác gì nhau! Đạo đức của cậu nhiều năm trước đã không thấy tăm hơi?” Quan Dạ Kì trả lời lại một cách mỉa mai, anh vốn chẳng phải đồng mưu, chính là có chút hoài nghi, về sau gặp Lôi Ngự Phong diễn ra như vậy, cũng nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm, cũng đành mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
“Tôi hiện tại đang muốn sửa lại sai lầm của mình, so với cậu chết cũng không hối cải còn mạnh miệng như vậy.”
“Đi phá vợ chồng người ta mà nói sửa lại sai lầm.”
Nãy giờ Lạc Dịch không nói lời nào đột nhiên chen vào nói:“Cận, vị kia mặc tiểu thư, xem ra cho rằng cậu không bị ít tội”
Lạc Dịch nói làm cho Cận Lực mặt cư nhiên đỏ, sau một lúc lâu mới không được thoải mái ho một tiếng, nói:“ Cô ấy nói tôi giúp đỡ trụ vương là không tốt, nhất định nói tôi phải đem Y Nông cứu ra khỏi cuộc hôn nhân này, nên mới......”
“Mới bằng lòng kết hôn với cậu?” Quan Dạ Kì bắt được nhược điểm, lập tức mắt mang khinh bỉ trừng Cận Lực.
“Tôi suy nghĩ cậu là một người bận rộn đến như vậy lại tốt bụng mang bó hoa lớn đến đây thăm bệnh, quan tâm đến Y Nông như vậy thực có một ý đồ riêng!” Cận Lực cũng không cam lòng yếu thế, hừ lạnh một tiếng.
“Không sai, tôi có ý đồ khác, không giống cậu thay người yêu như thay áo, đại khái cả đời cũng không có khả năng hiểu được tâm tình của tôi, cậu không nhìn ra tôi đang giúp Lôi sao? Lôi hiện tại đang trốn tránh thực tế, cậu nghĩ rằng Y Nông vĩnh viễn sẽ không phát hiện ra cậu ấy diễn kịch sao?”
" Tôi đây vẫn tình nguyện không cần.” Quan Dạ Kì nhún vai phản bác.
“Thôi đi, đều giúp lừa Y Nông, là tình nghĩa anh em đi?”
“Cậu đến đây quậy, có khác gì không có nhân tính......”
Hai người lải nhải tranh luận, cũng không nguyện ý im miệng trước, bất quá đại luật sư tài ăn nói lanh lẹ, rất nhanh đã bắt đầu áp đảo bác sĩ.
Chỉ thấy Lạc Dịch ngoảnh mặt làm ngơ, nhàn nhã đem hai tay để ở túi quần, hướng quầy bar đi đến, nhàn nhạt ném một câu:“Có ai muốn uống một ly không?”
Hai người không phục hung hăng liếc mắt một cái, lại đồng thời đứng lên hướng quầy bar.
Hiện tại, xác thực cần một ly rượu ngon, trầm ổn một chút cảm giác bất an, không biết Lôi Ngự Phong làm thế nào để thu dọn tàn cuộc dỗ ngọt bà xã của mình.
Nguyễn Y Nông biết, Lôi Ngự Phong là một người rất ngang ngược, chưa bao giờ dễ dàng nhận sai nhưng hiện tại anh lại thừa nhận.
Anh không cho cô đi, cô liền đem chính mình nhốt trong phòng ngủ, mà anh luôn luôn canh giữ ở ngoài cửa: cô không muốn nhìn thấy anh, anh liền phái Quan Dạ Kì đưa đồ ăn vào, thuận tiện còn nói một vài lời thuyết phục.
Đáng tiếc, Quan Dạ Kì cũng không còn mặt mũi, càng không ngừng thay chính mình biện giải nói: “Y Nông, tôi thực sự không phải đồng mưu, chúng ta quen biết nhau cũng không phải một ngày hai ngày, loại chuyện vô sỉ đó, chỉ có chồng cô mới nghĩ ra, tôi làm sau cùng với cậu ấy diễn chứ? Cô nói có phải hay không?”
Trong phòng Nguyễn Y Nông một trận dở khóc dở cười.
Mà Lạc Dịch lúc này anh lại dẫn một người khác đến.
“Xin chào, Lôi phu nhân. Tôi là Tô Hợp Hoan.” Một người phụ nữ âm thanh nhỏ nhẹ, ở ngoài cửa cố gắng nói vào.
“Cô có cảm thấy tên của tôi thật quen tai đúng không? Tôi chính là người hành hung Lôi tổng, tôi vừa ký hợp đồng Edie, tôi cũng quen biết Roger......”
“Nói trọng điểm.” Một âm thanh lạnh nhạt đánh gãy lời cô, đó là tiếng của Lạc Dịch.
“Biết rồi mà, cũng sắp nói đến...... Lôi phu nhân, nói cho cô nghe, tôi cùng Lôi tổng hoàn toàn không có một chút quan hệ, tay cũng chưa nắm qua, ăn cơm cũng là ăn cơm bình thường, trừ bỏ thời điểm phóng viên chụp hình, ngẫu nhiên đứng gần một tí mà thôi, trên báo nói cái gì ăn một bữa cơm mấy trăm vạn, nào có chuyện nào tốt như vậy! Ngay cả việc bị thương đó là anh ấy cầu xin tôi làm vậy, khẩn cầu tôi lấy bình hoa đập vào đầu anh ấy choáng ván, vì thế tôi còn bị cảnh sát mang đi. Tôi có thể thề với trời, người đàn ông như vậy tôi không thích, anh ấy hung dữ như vậy, vừa không cẩn thận cũng không biết săn sóc, còn chưa bao giờ đem người phụ nữ của mình trong lòng, thật sự đả thương lòng tự trọng của cô, cô đối anh ấy tức giận, cũng bình thường....”
“Tốt lắm tốt lắm, có thể.” Lạc Dịch thanh âm lại lại vang lên, còn mang một tia bất đắc dĩ.
Tiếp theo, an tĩnh không đến 10 phút, tiếp tục ở bên ngoài có người nói: “Y Nông? Tôi là Mặc Khải Tuyền, còn nhớ rõ tôi không?”
Âm thanh thâm thúy lại ngọt ngào vang lên “Đã lâu không gặp, cô hiện tại thế nào? Có khỏe không? Nếu không phải Cận luật sư nói, tôi còn không biết cô ở trong này......”
“Cái gì Cận luật sư? Gọi tên anh” Âm thanh kháng nghị truyền đến.
“Tránh ra a! Đừng đụng vào tôi!” Mặc tiểu thư tựa hồ dùng sức đá vào người phía sau, mới tiếp tục nói.
“Tôi không tham dự hôn lễ của cô thật xin lỗi, bởi vì tôi không muốn gặp cái tên chán ghét đó ..... Ân, chính là Cận luật sư, hơn nữa về sau chồng cô mang cô giấu rất giỏi, luôn luôn không liên lạc được, hại tôi đành phải ăn nói khép nép đi tìm Cận luật sư hỏi thăm, mới biết được chồng cô làm ra chuyện xấu, thật sự là rất quá mức! Tôi tuyệt đối duy trì cô rời xa anh ấy..... Ngô...... Ngô!” Âm thanh đột nhiên không còn nghe nữa.
Tiếp theo âm thanh của Cận Lực vang lên, giống như một tay che miệng một người, một bên có lòng đi khuyên giải cô: “Y Nông, cô không phát hiện, tôi luôn luôn ép cô đối mặt Lôi sao? Các người tình nguyện trốn tránh cũng không chịu nói cho rõ bản thân mình cần gì, như vậy căn bản không giải quyết được....” Cận Lực đột nhiên thét lớn một tiếng, ba giây sau, giọng nói mang theo uy hiếp nói.
“Khải tuyền, không cho cắn anh!”
“Buông ra...... uhm!” Dường như Mặc tiểu thư khó khăn để nói chuyện.
Cận Lực tiếp tục nói: “Y Nông, còn nhớ rõ ngày hai người kết hôn, chồng cô nói với tôi, ai dám ngắm bà xã cậu ấy, cậu ấy sẽ cùng người đó quyết đấu, tôi lúc ấy tưởng, nếu trường hợp đó xảy ra, một phần là vì mặt mũi, cậu ấy là người làm ăn, tuyệt đối không chịu nổi loại bừa bãi khiêu khích, về sau tôi mới nhìn ra được, cậu ấy không phải bởi vì mặt mũi là vì tình yêu, cậu ấy yêu cô, Y Nông, cậu ấy yêu cô yêu thật sâu đậm, cũng không biết biểu đạt tình cảm, cho nên cậu ấy thật vất vả đến như vậy”
Trong phòng, cô vẫn không nói chuyện; Người bên ngoài đều bị Lôi Ngự Phong đuổi ra chỗ khác.
Ngày thứ hai, người bên ngoài là người mới “Phu nhân, người có khỏe không?” Là âm thanh của lão quản gia.