Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 21 : Nguyên nhân

“Là, bệnh nhân phòng 39, ngài ấy đang nổi giận.” Y tá một mặt hoảng hồn nói tiếp,“Lôi tổng còn cử động nhiều, chảy rất nhiều máu......”

Không thể nào, đã bị thương còn hung hăng như vậy? Quan Dạ Kì cùng Lạc Dịch kinh ngạc liếc nhau, Nguyễn Y Nông đã chạy vào bên trong.

Đến phòng 39, mới chợt ngừng bước chân, dùng tay lau mặt lung tung, dè dặt cẩn trọng đẩy cửa phòng ra.

Phòng bệnh vốn nên yên tịnh, kỳ thực bên trong rất náo loạn, thậm chí khí thế ngất trời huyên náo giống như ngoài chợ, gối đầu, lọ thuốc, ống tiêm bay đầy trời.

Không ai chú ý tới cô, bởi vì bác sĩ cùng y tá tập trung né tránh ám khí, nói chuyện với anh.

“Lôi tổng, mời ngài trước nên bình tĩnh lại, đừng ném lung tung......”

“Lôi tổng, có chuyện gì thì nói, có thể thương lượng......”

“Lôi tông, bác sĩ Quan lập tức tới ngay......”

“Lôi tổng, hãy uống một chút nước......” Bọn họ hết thảy dụ dỗ, khuyên bảo liên tục.

Vị này là tổng giám đốc của tập đoàn Lôi Đình nếu gặp chuyện không may, bọn họ biết ăn nói thế nào với cấp trên.

“Cút! Đều cút hết ra ngoài cho tôi” Người đàn ông cao lớn cường tráng, lưng đưa về Nguyễn Y Nông, đem những thứ bên cạnh vướt đi dễ dàng, tức giận đám người này thật ầm ĩ.

Đáng chết! Đầu của anh, tựa hồ càng lúc càng đau.

Nguyễn Y Nông nhìn bóng lưng quen thuộc kia. Vẫn như cũ dày rộng, cường tráng, hữu lực, tràn ngập nam tính không chê vào đâu được, cho dù  trên đầu băng một lớp vải trắng, giống như vương giả cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Một trận trước mắt làm cho cô không nhịn được hốc mắt lại đỏ. Bọn họ đã bao lâu rồi không gặp mặt? Nửa năm? Anh thường bớt chút thời gian đến nước Mĩ thăm hai đứa trẻ, nhìn thấy cô lại xa lạ như người qua đường, cô có thật nhiều thật nhiều ủy khuất, đè nén xuống dáy lòng.

Cô nghĩ nếu anh muốn cuộc sống như vậy, cô nguyện ý cùng anh phối hợp.

“Thực xin lỗi.” Nguyễn Y Nông lo lắng nhìn anh đang đau đầu nói:“Tôi có thể...... Giúp gì không?”

Cô nói rất nhỏ, xen lẫn với những người ở bên trong. Kỳ thực rất khó nghe thấy, nhưng anh vẫn nghe được rõ ràng.

Giống như có người đánh một quyền, Lôi Ngự Phon ngẩng đầu, quay sang, tầm mắt thâm thúy gắt gao nhìn người đang đứng ở cửa, tinh tế xinh đẹp.

Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Nhìn nhau một lúc thật lâu.

Rồi đột nhiên,giống như ở trong mộng tỉnh dậy, khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc, chớp chớp thay đổi nhanh đến vậy.

“Y Nông?”

Cô nghe được anh gọi tên cô, vừa rồi còn lớn tiếng mắng người sao bây ôn nhu lạ thường.

Mắt đẹp nháy mắt rồi nói. “Em chạy đi đâu lâu vậy? Lại đây.”

Cô nhìn anh hướng tới cô dang hai tay ra, cánh tay thon dài chờ đợi cô trên đầu vẫn còn chảy máu.

Nguyễn Y Nông nhớ đến chuyện lúc nãy anh có khả năng mất trí nhớ sao lại hống hách đến như vậy.

Trong trí nhớ anh rất mạnh mẽ, đối với cô quá mức bá đạo, giống như dã thú, quyến luyến từng tất trên cơ thể của cô. Mặc dù có thời điểm cô mơ hồ cảm anh muốn, không phải anh đã có tình nhân khác rồi sao.

Anh chưa bao giờ hỏi cô có đồng ý hay không, tự bản thân anh quyết định là được.

Trong thời gian ở riêng, cô biết anh cùng với vô số người phụ nữ có tình cảm với nhau.

Người mẫu ảnh, diễn viên cùng với tiểu thư khuê tú..... Những tấm ảnh được phóng viên chụp lại đăng trên báo, làm cho cô đau lòng rất lâu, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ chết.

Cô không thể cứ như vậy chết mà chết, cô còn có Khải Thần cùng Khải Duệ, bọn trẻ không thể không có cô, bởi vậy cô phải phấn chấn lên, học cách bình thản sống tiếp, thậm chí bắt ðầu tiếp tục hoàn thành việc học của cô. Nếu anh cần một Lôi phu nhân hữu danh vô thực này, cô cố gắng học làm cho anh vừa lòng.

Hiện tại, Nguyễn Y Nông khiếp sợ thở hốc vì kinh ngạc vì người đàn ông này nhìn cô cười.

Anh không phải mất trí nhớ sao? Vì sao anh còn nhớ rõ cô như vậy?

Nguyễn Y Nông xuất hiện, làm cho tính táo bạo của anh cuối cùng cũng an tĩnh lại, lời nói lại nhỏ nhẹ ôn nhu, còn hợp tác với y tá.

Bàn tay thô ráp của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn tinh tế của cô, Lôi Ngự Phong nhắm mắt lại từ từ ngủ.

Cho dù đang ngủ, anh vẫn nắm tay cô chặt chẽ, tựa hồ sợ cô chạy trốn.

“Vì sao lại như vậy?” Nguyễn Y Nông ngồi ở bên giường, nhìn anh mê man ngủ, Quan Dạ Kì ngồi gần cửa sổ, vừa rồi theo kết quả hội chẩn như vậy, y bác sĩ đều khẳng định Lôi Ngự Phong mất trí nhớ.

“Có nhầm lẫn gì không?” Lạc Dịch nhàn nhạt hỏi.

“Rất khó nói, bất quá cậu không phát hiện cậu ấy chỉ nhận thức Y Nông, ngay cả chúng ta điều không nhớ?”

Quan Dạ Kì phiết phiết môi, tức giận nói:“Thậm chí nhìn chúng ta cũng không chịu nhìn một lần.”

Lạc Dịch không lên tiếng, từ lúc Nguyễn Y Nông xuất hiện Lôi Ngự Phong chỉ để mắt ngắm nhìn cô ấy mà thôi.

“Này rốt cuộc...... xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Y Nông lo lắng bất an hỏi.

“Có khả năng mất đi phần lớn trí nhớ, trong đó chỉ nhớ một phần kí ức nhỏ.”

Quan Dạ Kì giải thích nói;“Có lẽ cậu ấy nhớ người đã khắc sâu trong kí ức của mình”

Phải không? Trong lòng anh ấy luôn luôn có mình sao? Nguyễn Y Nông chảy nước mắt nhìn người kiên nghị đang ngủ, góc cạnh rõ ràng khuôn mặt anh tuấn.

“Khi nào thì có thể hồi phục?” Lạc Dịch có vẻ quan tâm vấn đề này.

“Không xác định, có thể rấy nhanh hoặc mất trí nhớ vĩnh viễn”

“Hiện tại có vấn đề quan trọng cần giải quyết.” Lạc Dịch đột nhiên nói:“Nếu chồng cô không nhanh chóng bình phục, chỉ sợ sẽ thua lỗ không ít. Phu nhân phải làm sao”

Chuyện khác không nói, thị trường chứng khoán tất nhiên có dao động, anh không thể làm cho loại chuyện này phát sinh.

“Tôi, tôi không biết.” Nguyễn Y Nông bị Lạc Dịch hỏi sửng sốt, tay nhỏ bé của cô dùng sức nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, làm như vậy giống như tiếp thêm sức mạnh cho mình.

“Trước mắt không cho tin tức lọt ra ngoài.” Lạc Dịch nhìn về phía Quan Dạ Kì.

“Chuyện này cậu yên tâm.” Quan Dạ Kì lập tức cam đoan.

“Chỗ này không thích hợp điều trị lâu dài, chờ thương tích trên đầu cậu ấy bớt, liền lập tức rời đi chỗ khác” Lạc Dịch lên kế hoạch nói, sau đó hỏi cô.

“Phu nhân, cô cảm thấy đến nơi nào? Nước Mĩ? Australia hải đảo của Lôi gia?”

“... Hải đảo.” Nguyễn Y Nông theo bản năng trả lời.

Tình hình hiện tại của anh không thể đi Mĩ, đến đó sẽ làm cho bọn nhỏ lo lắng, chỉ có hòn đảo tư nhân là thuận tiện nhất, nơi đó yên tĩnh, an toàn, thích hợp để điều trị bệnh.