Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 14 : mối tình đầu

“Cốc, cốc...cốc”, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Phu nhân, người dậy chưa?” Ngô tẩu từ bên ngoài nói vào.

“Ngô tẩu, ta lập tức ra liền.” Nguyễn Y Nông bị hoảng sợ mở mí mắt, ngồi dậy, chăn mỏng trên người để qua một bên, lộ ra một thân tuyết trắng như ngọc, cả người nhỏ nhắn xinh đẹp.

“Bữa sáng đã chuẩn bị, mời người xuống dưới lầu dùng cơm.” Ngô tẩu lạnh nhạt nói, xoay người rời đi.

Nguyễn Y Nông nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa mí mắt, tìm váy ngủ của mình hôm qua bị anh xé rách, mặc vào, xuống giường đi đến phòng tắm rửa mặt chải tóc.

Người làm ở Lôi gia không nhiều lắm. Trừ lão quản gia ở nước Mĩ chăm sóc hai đứa cháu, lão Trần lái xe, cũng chỉ có vài người giúp việc, cùng người làm vườn, cũng không biết nói sao, cô đặc biệt sợ Ngô tẩu.

Sợ giọng nói chanh chua của bà ta, dùng ánh mắt xem thường cô. Có lẽ chỉ là cảm nhận của cô, tại ông chủ muốn cưới cô, chứ không phải cô quyến rũ anh.

Nguyễn Y Nông lại thở dài, lau cơ thể ẩm ướt, thay đồ bộ màu lam ở nhà, từ trên lầu đi xuống.

“Phu nhân, dậy sớm vậy, buổi sáng tốt lành.” Lão Trần từ bên ngoài tiến vào, cầm trong tay vài quyển báo chí, vừa nhìn thấy cô, ý thức được giấu tạp chí ra phía sau, mặt tươi cười rồi chào hỏi.

“Chú, buổi sáng tốt lành.” Nguyễn Y Nông thực kính trọng lão Trần hiền lành, nghĩ đến chính mình bây giờ mới dậy, thẹn thùng nói:“Kỳ thực cũng không sớm......”

“Ông chủ trước khi ra ngoài còn dặn dò, cho phu nhân ngủ nhiều một chút” Lão Trần cười hớn hở.

Nguyễn Y Nông đột nhiên đỏ mặt cười.

“Phu nhân, mời dùng cơm.” Giọng nói của Ngô tẩu lạnh như băng thanh âm từ phòng ăn truyền ra.

“Phu nhân mau đi đi, tôi còn muốn gọi cuộc điện thoại.” Lão Trần thúc giục.

“Vậy chú gọi đi.” Nguyễn Y Nông vội vàng đi đến phòng ăn.

Trên bàn, bày thức ăn tiêu chuẩn của bữa sáng gồm bánh mì, bơ, chân giò hun khói, trứng ốp lếp, còn có sữa tươi, nước chanh cùng với rau dưa salad trái cây, toàn mĩ vị nh́n cảm thấy đói bụng.

Ngô tẩu thấy cô ngồi xuống, liền xoay người hướng phòng bếp. Khóe mắt liếc về tạp chí sắc màu rỡ.

Nguyễn Y Nông uống sữa, vừa cầm lấy bánh mì bơ, tầm mắt liền nhìn đến quyển tập chí.

Từ khi trở lại Đài Bắc, cô mỗi ngày đều ở nhà không ra khỏi cửa, theo thường lệ cùng Khải Thần, Khải Duệ gọi điện thoại, chờ Lôi Ngự Phong về nhà, đọc sách, ngẫu nhiên cùng người làm vườn nói chuyện phiếm, thật đúng là an nhàn.

Cô nhớ tới Lôi Ngự Phong có một thói quen, thích dùng bữa sáng xem báo chí, vì thế cười mỉm, đứng lên lấy tạp chí ra xem.

Đột nhiên, Nguyễn Y Nông trừng mắt to, giật mình nhìn một tấm ảnh cũ, thế nhưng xuất hiện trên trang bìa, tiêu đề viết về chuyện tình hào môn.

Cô nhanh tay lật ra xem nội dung, bên trong ghi tường tận công việc cô đã từng làm trước khi kết hôn làm trong họp đêm, văn phòng, phục vụ ở nhà hàng còn có “Miranda” Nội y model.

Hằng ngày có một số người lạ mặt, Nguyễn Y Nông căn bản là không nhớ rõ cô và bọn có quan hệ gì.

Nhưng mỗi người đều nói họ là phóng viên, họ cùng chủ tịch tập đoàn Lôi Đình và phu nhân rất quen thuộc, Nguyễn tiểu thư là tiểu mỹ nhân, không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, dáng người nóng bổng, một vài lời cũng không hình dung ra được.

Sắc mặt bộ dạng tai to mặt lớn trang phục chủ quản công ty luôn luôn nói, Nguyễn tiểu thư tựa hồ càng nguyện ý đem gả vào hào môn, cho nên ở hợp tác rồi mấy tắc mặt bằng quảng cáo sau sẽ không chịu lại tiếp tục ký hẹn, anh ta đối phóng viên nói:“Khi đó cô đang cần tiền, tôi không nói hai lời liền cho cô cơ hội, hiện tại cô gả cho chủ tịch, không còn nhớ đến tôi!” Đạo diễn nổi danh quảng cáo đầy đủ, trong lời nói của anh ta nói anh cùng với Lôi phu nhân quan hệ thân thiết, về mức độ thân thiết đến đâu, không có nói ra như thế nào cho mọi người biết.

Hắn ta một mặt đối với phóng viên tỏ vẻ, chính mình từng đối Nguyễn tiểu thư nhất kiến chung tình, người tập đoàn Lôi Đình là trùm trên thương trường, bọn họ bất quá là tép rêu sao so sánh được..... Đã ám chỉ Lôi Ngự Phong có khả năng cướp người lại đem Nguyễn Y Nông về vì đứng núi này trông núi nọ, bộ tộc “Bắt cá hai tay”

Tối quá làm Nguyễn Y Nông không thể tin rất lâu không thấy Roger cũng đột nhiên xuất hiện tại trong này, tuy rằng anh ta đối với những câu hỏi của phóng viên không trả lời, cự tuyệt tất cả, lại biểu hiện rõ ràng đối Lôi Ngự Phong căm thù đến tận xương tuỷ.

Cô không thể tin, nếu đã di dân đến Nhật Bản cùng anh A Ken còn làm trong quá bar, phỏng chừng cũng không tránh được những người phóng viên này.

Cuối cùng, phóng viên ở tập chí kết luận phu nhân tuy rằng không phải là xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng không thể nghi ngờ người này rất có dụng tâm ý đồ không rõ ràng, bằng không đường đường tổng giám đốc  tập đoàn Lôi gia trong thời gian ngắn như vậy chi ra không ít tiền của thậm chí nguyện ý cưới cô thành bà xã của mình.

Từng giọt nước mắt chảy đến mu bàn tay, cô mới phát hiện ra chính mình rơi lệ, cảm giác vô lực từ trước đến nay chưa từng có.

Cô không biết người bên ngoài vì sao đối xử với cô như vậy, cũng không biết nếu Lôi Ngự Phong xem tin tức thì sẽ như thế nào.

Cô mất khẩu vị, rốt cuộc ăn không vô, lẳng lặng ngồi yên, giống như tượng đá không có cảm xúc, không suy nghĩ cũng không có biểu cảm, ngoài cửa sổ ánh mặt trời lấp ló ở đầu vai cô, nhưng cô cảm thấy rét lạnh, mùa đông sao lại đến nhanh như vậy?

Cùng lúc đó.

Tập đoàn Lôi Đình lầu 41 phòng tổng giám đốc, cũng là mây đen che phủ.

“Rầm...” một tiếng.

Lôi Ngự Phong giận quăng cuốn tạp chí lên bàn trà, bên trong hình ảnh màu sắc rực rở của người đàn ông khác cùng với bà xã của mình, câu chuyện phập phồng, tình tiết thật giả khó phân biệt.

“Người chết tiệt nào làm!” Anh hung hăng mắng, cả người đều bao phủ phẫn nộ bốc hỏa bên trong, anh nhìn người ngồi trên sofa, cho dù Thái Sơn dè trên đầu cũng bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nói:“Tôi muốn nhà phát hành tạp chí này đóng cửa!”

“Trước xin bớt giận.” Cận Lực thần sắc tự nhiên nói:“Cái này ý đồ bất quá rất đơn giản, người chủ quản nội y kí trước đó không lâu bởi vì quấy nhiễu tình dục một nữ viên chức mà bị lưu mờ, hôn sự của cậu lại nỗi như vậy quảng cáo làm đạo diễn, gần đây đổi nghề đi đóng phim, đại khái là muốn nổi tiếng. Trước đó nghe nói theo đuổi phu nhân của cậu, có thể là hận cậu, về phần......” Anh ngừng một chút,“Vị kia là La tiên sinh, tôi đến thật đúng là không có gì hay để nói, cậu lợi dụng chức quyền đem người ta điều đến nước ngoài công tác, chuyện này phu nhân không biết?” Lôi Ngự Phong âm thầm trầm mặt, không nói một lời.

Người đàn ông Roger đối với anh mà nói quá mức nguy hiểm, anh sợ hãi Nguyễn Y Nông còn chưa có gật đầu gả cho anh. Anh đi trước một bước, người đàn ông này có thể trở thành chướng ngại vật của mình. Cho nên anh mang tình địch ra nước ngoài. Thậm chí còn đi vội vàng, Roger chính mình cũng không nghĩ tới, chính mình bị chuốt say đưa lên máy bay đến New Zealand, càng phẫn nộ bản thân mình không thể liên lạc được với Đài Loan, sau khi bọn họ kết hôn, mới có thể một lần quay về.

Người này rất nguy hiểm, không thể khinh thường a!

“Sự tình này tốt nhất không được nhắc lại. Truyền thông mới phát hiện, tự nhiên sẽ tìm hiểu các tin tức khác nữa, mọi người sẽ nhanh chóng quên nhanh thôi ....” Cận Lực dương mày, đề nghị nói.

“Tôi sẽ không từ bỏ ý định” Lôi Ngự Phong chắc như đinh đóng cột không nghe lời khuyên của Cận Lực.

“Tôi chỉ sợ tin tức này sẽ đến tai Lôi gia, không thoát được quan hệ.” Cận Lực ý chí kiên định, nhắc nhở anh.

Nghe vậy, Lôi Ngự Phong sắc mặt càng âm trầm, nhớ đến hôn lễ hôm đó những lời nói ác ôn của những người Lôi gia.

“Được rồi, cậu muốn làm như thế nào thì làm?”

Cận Lực thở dài, anh hiểu được cá tính của  Lôi Ngự Phong tuyệt đối sẽ không như vậy mà quên đi.