Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 16 : kiềm chế

Từ khi người đàn ông kia xuất hiện, cô đối với hôn nhân của bọn họ bắt đầu hối hận.

Ngày hôm qua anh về nhà đêm khuya, không nỡ đánh thức mộng đẹp của cô, đè nén dục vọng mình lại, nằm kế bên cô thức tới sáng.

Hôm nay lại uống rượu, anh rốt cuộc nhẫn nại không được, anh cảm thấy nếu bản thân lại không muốn cô, không ở trong cơ thể cô, anh sẽ nổ tung mất.

“Không cần......”

Bị anh mạnh mẽ nhét vào trong lòng Nguyễn Y Nông kêu ra tiếng, tay nhỏ bé cũng nắm thành quyền, càng không ngừng đánh vào anh.

Anh đối với phản kháng của cô giống như mèo con ngoảnh mặt làm ngơ, bàn tay to rất nhanh kéo váy ngủ của cô lên hông, cúi đầu phấn khởi hôn cắn cổ duyên dáng, tiếp là hai gò đào no đủ trước ngực, hai tay cũng không nhịn được vuốt ve nhào nặn khối thịt non mịn.

“Huhu...” Cô không tránh thoát được, nức nở phát ra âm thanh, trong miệng kháng nghị, anh nhìn cô, dục vọng đã bắt đầu làm sao dập được, đối với cô làm sao có thể buông tay?

Lôi Ngự Phong đặt Nguyễn Y Nông ở phía dưới, hai người nằm trên giường lớn mềm mại, môi mỏng lại hôn lên môi đỏ mọng ngọt ngào, giây tiếp theo anh phát ra tiếng kêu, trán đột nhiên nhăn lại, con ngươi đen như hai ngọn lửa.

Nguyễn Y Nông run run nhìn chăm chú môi anh, không dám tin mình lại cắn lưỡi của anh.

Trong lúc nhất thời, bọn họ ai cũng không nói gì, trong mắt ý tứ rất phức tạp.

“Em cự tuyệt tôi?” Sau một lúc lâu, Lôi Ngự Phong rốt cục mở miệng nói chuyện, nheo mắt lại, trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nguyễn Y Nông ngừng thở, trong miệng là máu của anh làm cô một trận buồn nôn.

“ Người đàn ông kia” Nói ra nghi vấn nhiều ngày của anh.

Nguyễn Y Nông cứng đờ, đôi mắt bình tĩnh không để anh nhìn thấy bi thương.

Không sai, anh không có khả năng đối này tin tức hoàn toàn không biết gì cả.

Còn gì để nói nữa đâu? Cô hiểu được cái gì “Lòng người đáng sợ”, cũng hiểu được cái gì kêu “Ba người thành hổ”. Tuy rằng lúc trước anh bắt buộc cô gả cho anh, nhưng hôm nay anh sẽ khởi binh vấn tội.

Cô cắn chặt răng, không nói một lời xem xét sắc mặt xanh mét Lôi Ngự Phong, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Anh trừng mắt cô, nghiến răng nghiến lợi nói:“Bởi vì anh ta xuất hiện cho nên khẩn cấp muốn đẩy ông xã của mình cho người ta?”

Cô khóc, không được lắc đầu.

“Nói chuyện!”

“Tôi không có.” Cô uất ức nức nở.

“Không có?” Lôi Ngự Phong vẻ mặt biến sắc “Chẳng lẽ em nói với tôi, cho tới bây giờ liền hối hận lấy tôi? Hận tôi không từ mọi thủ đoạn bức bách em? Hay là...... Em yêu tôi?” Anh lạnh lùng nói, sắc mặt lại thô bạo giống như núi lữa phun trào, làm cho Nguyễn Y Nông khuôn mặt tái xanh.

“Xem ra tôi còn làm cho em sợ hãi” Lôi Ngự Phong tự mình trào phúng cười lạnh một tiếng, anh từ từ trả lời những nghi vấn của mình “Ở trong mắt em, tôi trừ bỏ tiền ra, sẽ cùng người đàn ông khác nối lại tình xưa!”

“Rõ ràng...... Là anh có tình nhân......” Cho dù cô như thế nào đi nữa cũng bị lời nói của anh tức giận, cô không nhịn được phát ra phản bác.

Vị tiểu thư kia gia thế giàu có, lại là bạn học nhất kiến chung tình với anh, hôm nay lại đi sinh nhật của cô ấy ai biết hiện tại phát triển như thế nào?

Cư nhiên lại nghi ngờ cô. Anh có thể ác liệt một chút! Trực tiếp quăng cho cô một tấm giấy thỏa thuận li hôn đi!

“Tình nhân?” Lôi Ngự Phong chợt nhíu mày, sâu sắc nhớ lại câu cuối của cô:“Cái gì tình nhân?”

Nguyễn Y Nông xoay mặt, anh cùng với tình nhân của mình như thế nào, cô có quyền gì hỏi đến.

Cô giống như tình nhân của anh, bất quá là vì anh quá thiện tâm cho cô một danh phân “Lôi phu nhân”. Đối với cô mà nói ngay cả tư cách cũng không có.

Lôi Ngự Phong đột nhiên hỏi:" Em đang ghen?”

Ghen? Nguyễn Y Nông khuôn mặt tái nhợt bỗng nhiên vài tia đỏ ửng:“Không có.”

“Không có?” Anh hạ mí mắt, đột nhiên lộ ra vẻ mặt bí hiểm.

“Tốt lắm, tôi sẽ nhớ kỹ. Nhưng mà em hiện tại nghe rõ ràng.”

Anh mạnh mẽ đè cô ở giường, bàn tay to bóp chặt cổ mảnh khảnh của cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên, gằn từng tiếng phun ra uy hiếp:“Tôi mặc kệ em cùng người đàn ông kia ruốt cuộc có quan hệ gì, hiện tại em là bà xã của tôi cho dù em không muốn, cũng phải ngoan ngoãn nằm ở trên giường của tôi!”

Tiếp theo, anh từ trên người cô đứng lên xoay người cũng không quay đầu lại rời phòng ngủ, mở cửa đóng rầm cửa lại.

Anh tức giận, rất tức giận...... Nguyễn Y Nông mờ mịt tưởng tượng.

Những lời nói của anh làm cô tổn thương, vô hình xé rách tim cô, một cỗ chua xót nảy lên mũi, cô cảm thấy đau, rất đau.

Đêm khuya thanh vắng, đèn trong phòng vẫn còn sáng.

Lôi Ngự Phong tựa vào trên giường lớn, ôm bà xã đang mê man, bàn tay to khẽ vuốt khuôn mặt tái nhợt của cô, lo lắng chăm chú nhìn cô.

Vừa rồi không thoải mái, anh chạy đến thư phòng hút thuốc, sau đó trở về phòng ngủ phát hiện cô đang cuộn tròn mình lại.

Anh đã dần dần quen ôm cô vào lòng để ngủ, lập tức nhận thấy được cơ thể của cô khác thường toàn thân lạnh như băng, gọi thế nào cũng không tỉnh.

Anh một cỗ sợ hãi hung hăng đánh tới, anh không biết cô bị làm sao.

Bật đèn, nhìn váy ngủ dính nhiều máu đỏ tươi làm anh hốt hoảng, vén váy ngủ của cô lên, phát hiện trong quần lót cũng toàn là máu.

Anh gọi điện thoại báo cho Quan Dạ Kì, thay quần áo sạch sẽ cho cô sau đó ôm ra phòng ngủ.

Lôi Ngự Phong mở mắt nhìn, ngón tay dai thái dương sao đó nói:“Lão Trần?”

“Ông chủ.” Lão Trần nãy giờ đứng ở ngoài cửa sau đó mở cửa vào.

“Mấy ngày nay tôi không có ở đây, trong nhà có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

“Không...... Không có.” Lão Trần mất tự nhiên trả lời, rất nhanh lắc đầu.

“Quan bác sĩ tới chưa?” Anh hỏi tiếp, tầm mắt vẫn không rời khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

“Chưa ạ, vừa rồi gọi điện thoại Quan bác sĩ đang trên đường tới đây.” Lão Trần cũng rất lo lắng Nguyễn Y Nông đang mê mang.

“Đi dưới lầu chờ, cậu ấy tới dẫn cậu ấy lên đây.” Lôi Ngự Phong giao phó, nắm lấy tay cô, ôn nhu vuốt ve ngón tay cô.

“Còn nữa, gọi Ngô tẩu mang súp lên đây. ”

“Dạ, ông chủ.” Lão Trần gật đầu rời đi.

Lát sau, Ngô tẩu mang chén súp vào phòng, Lôi Ngự Phong tự mình lấy muỗng múc cho cô, cẩn thận cũng thổi nguội, đúc cho Nguyễn Y Nông.

“Mấy ngày nay tôi không ở đây, trong nhà có ai tới không?” Anh tùy ý hỏi, dường như nhàn nhã nói.

Ngô tẩu ngẩn ra, ngẩng đầu quan sát sắc mặt anh một chút, mới nhỏ giọng nói:" Trước một ngày ông chủ trở về, có vị La tiên sinh tới, phu nhân cùng hắn ở phòng khách nói một lúc, đại khái ở nửa giờ sau rồi đi về"

“Còn gì nữa?” Lôi Ngự Phong không ngẩng đầu, để muỗng ở trong chén, cầm khăng lông nhẹ nhàn lau khóe miệng cô tiếp tục hỏi:“Trừ việc này còn gì nữa?”