Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 11 : thư ký nam nhân
Nguyễn Y Nông bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
“Tôi muốn cưới ai, chuyện không liên quan đến bà, cô ấy là người như thế nào tôi biết là được rồi.”
Cô nghe thấy Lôi Ngự Phong dùng giọng nói lạnh lẽo có thể làm đông chết người.
“Nghe nói chồng của bà mua bán thuốc cấm đang bị bắt ở Hồng Kong, không nghĩ tới bà còn có tâm trạng đến đây lo cho hôn sự của tôi.”
“Nói chuyện khách khí một chút! Ta là cô cô của cậu!” Bà hầm hầm nói:“Nếu không phải cậu là người họ Lôi, ta mới lười quản cậu!”
“Cô cô?” Lôi Ngự Phong con ngươi đen nhíu lại, khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh,“Bà nói ra những lời như vậy có phải rất ngây thơ không?”
Người Lôi gia ngàn dặm xa xôi chạy tới, đơn giản là anh không nghe lời sắp đặt của bọn họ, làm một người ăn chơi không có chuyện gì làm, chẳn khác gì là một con rối.
Muốn anh cưới một người mà bọn họ an bày. Đáng tiếc anh không phải là một người dễ an bày nói sau làm vậy nha, bấy luận là mười lăm năm trước hay mười lăm năm sau, anh muốn cuộc sống như thế nào thì do anh quyết định, muốn cưới người nào là chuyện của anh cùng với bọn họ không chút quan hệ.
“Lôi Chấn Thanh” Tên này Nguyễn Y Nông biết là người sáng lập ra tập đoàn Lôi Đình, là một tỉ phú, nhưng không lập gia đình, trước khi mất là một người sinh ra là rất phong lưu, vô số tình nhân nhưng chỉ có duy nhất một đứa con là Lôi Ngự Phong.
“Anh ta có chết cũng không nhắm mắt” Bà ta tức giận nói tiếp:“Ngươi là đứa con bất hiếu, đùa bỡn với gia tộc họ Lôi tính tình giống với mẹ của ngươi, nữa điểm cũng không giống với anh ta....”
“Câm miệng!” Lôi Ngự Phong đứng lên, sắc mặt âm trầm, mâu trung tất cả đều là bạo ngược, phát ra làm người ta sợ hãi .
“Hôm nay là ngày kết hôn của tôi, tôi không muốn hỏng không khí hôm nay, tất cả các người điều cút ra ngoài cho tôi”
Anh cao giọng gọi một tiếng, lập tức bên ngoài gồm có hơn trăm người da đen da trắng bước vào có chuẩn bị vũ khí.
“Ngự Phong, có chuyện gì thì ngồi xuống thương lượng, mọi người đều là người một nhà, làm gì mỗi lần gặp mặt đều phải đầu rơi máu chảy?”
Người này nãy giờ vẫn không mở miệng nói chuyện nhỏ giọng khuyên can“ Cô cô của cậu lúc nào cũng khẩu xà tâm phật, kỳ thực cũng là quan tâm cho cậu.Chúng ta với Tiêu gia coi như cũng có chút giao tình, là thiên kim tiểu thư danh giá.”
“Rồi sao?” Lôi Ngự Phong cười lạnh nói:“Không ngại nói rõ.”
“Là như vậy......” Nam nhân liền cười hai tiếng, rồi nói tiếp “Công ty của chú gần đây hao hụt tài chính cho nên.....”
“Bố Tư.” Lôi Ngự Phong lười nghe đi xuống, đánh gẫy lời ông ta nói trầm giọng lên tiếng gọi.
“Lôi tiên sinh, ngài có gì phân phó?” Kêu Bố Tư là người khôi ngô da ngâm đen, anh ta nói tiếng Pháp, đối với Lôi Ngự Phong cung kính cúi mình chào.
Lôi Ngự Phong lạnh lùng dùng tiếng Pháp trả lời:“Mang tất cả người này quăng ra ngoài tôi không muốn nhìn bọn họ xuất hiện trong này.”
“Dạ. Lôi tiên sinh.” Kêu Bố Tư nhận được lệnh, bước đến chỗ những người đó.
“Lôi Ngự Phong!” Người phụ nữ này tiếp tục lớn tiếng nói:“Ngươi không nghe lời của chúng tôi, sau này đừng có hối hận"
"Ngươi là thằng tạp chủng, thằng lưu manh! Ngươi chỉ xứng làm thằng côn đồ, sớm hay muộn cũng bị người ta chém chết.... A!” Cuối cùng thét chói tai là vì Bố Tư nắm lấy cổ bà ta.
Cuối cùng là tiếng thét chói tai của bà ta Lôi Ngự Phong một chút cũng không muốn nghe lập tức quay đầu, vừa mới chuyển tầm mắt lợi hại liền nhìn thấy cặp mắt sáng lung linh của cô.
Cô nãy giờ không biết nghe được bao nhiêu? Những người lúc nãy được nhóm người Bố Tư lôi sang phòng khác, Lôi Ngự Phong lúc này sắc mặt xanh mét, anh nhìn cô nãy giờ rồi bắt đầu lên tiếng “Lại đây.”
Nguyễn Y Nông hoảng sợ rồi lặng lẽ bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái méc không dám ngẩng đầu nhìn anh, vì cô nãy giờ đứng bên ngoài nghe trộm không ít bí mật. Chột dạ nên chẳng biết phải làm thế nào.
" Em nghe được những gì?” Anh giọng nói trầm thấp hỏi cô.
“Không có.” Cô kích động lắc đầu. Cô rất nhanh liền bại lộ.
“Không sao cả, em lại đây.” Anh trong lòng rất phức tạp, tức giận có, lạnh lùng có.
“Lôi tiên sinh......” Nguyễn Y Nông nghe xong, không yên ngược lại có cảm giác sợ sợ trực giác lui về phía sau, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ nhìn anh. Không dám đi lại gần anh.
“Em gọi anh là gì?” Lôi Ngự Phong triệt để tức giận anh bước nhanh về phía cô, khuôn mặt tuấn tú nhưng giống như ác ma, làm cho người không khỏi rùn mình.
“Tôi, tôi......” Nguyễn Y Nông bị anh làm cho sợ hãi không nói được gì nữa.
“Nếu em không nhớ rõ anh là ai thì anh sẽ làm cho em nhớ” Lôi Ngự Phong lạnh lùng nói xong, bàn tay to duỗi ra, đem thân hình nhỏ bé của cô ôm vào lòng, mãnh liệt hôn cô giống như phong ba bão táp, muốn nuốt sống cô.
Lúc anh ôm cơ thể của cô làm cho cô không thở nỗi. Lúc này, Nguyễn Y Nông cả người bị ép ở ghế sofa, trên người mặc váy đỏ thẩm, giống như hoa hồng đang nở rộ, anh đè trên người cô. Bên ngoài y phục hai người điều chỉnh tề, bên dưới thì vô cùng thân mật với nhau, chân dài như ngọc bị anh tách ra.
“Không...... Không cần......” Nguyễn Y Nông nức nở, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn toàn là nước mắt cô bị anh làm trong lòng khó chịu.
Tay nhỏ bé đánh vào trên ngực Lôi Ngự Phong, trước kia không phải là hai người không có thân mật với nhau, nhưng cô không ngờ anh lại muốn cô ở chỗ này.
Lúc này anh cùng cô hòa quyện vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cô làm cho cô đau đến mức há miệng cắn lên bả vai anh. Vẹt máu đỏ tươi chảy ra đính vào bộ váy, anh thấy cô đau nhíu này mày lại, liền hôn liên môi cô rồi xoa bóp toàn thân cô muốn cho cô dễ chịu hơn. Phía dưới lực đạo cũng rất chậm.
“Còn đau không?” Lôi Ngự Phong thở dốc thấp giọng hỏi, anh bị cô cắn nhìn thấy dấu răng nho nhỏ, sau đó yêu thương lau nước mắt cho cô, con ngươi đen nhìn cô, thương tiếc nhìn cô mồ hôi chảy đầm đìa, vài sợi tóc dính ở bên má.
Nhìn cô yếu đuối hồn nhiên như vậy nhưng đặc biệt mang cho anh cảm giác mất hồn, làm cho anh không kiềm được mà gia tăng tốc độ.
“Ô ô......” Nàng nói không nên lời nói. Chính là thút thít, mơ hồ mang cho cô cảm giác lo âu. Nơi này có rất nhiều người ra vào lỡ như thấy cô và anh như vậy.....
Cô suy nghĩ lo lắng, phía dưới càng buộc chặt, bụng bằng phẳng đột nhiên co rút lại, tiếp theo cắn anh thêm một phát.
“Em à, thả lỏng một chút” Lôi Ngự Phong toàn thân tê dại, âm thanh thở dốc, cúi đầu xuống hôn lên môi ngọt ngào kia, phía dưới của cô vừa ẩm lại vừa chặt, hoàn toàn bao vây phía dưới của anh làm cho anh toàn thân sảng khoái, căn bản không muốn kết thúc nhanh như vậy.
“Ngô......” Nguyễn Y Nông không thở nổi, trán khẽ lắc qua chỗ khác không muốn anh hôn tiếp, môi nóng của anh không biết khi nào kết thúc nụ hôn này, làm cho cô thở không thông.
Anh hôn cô thật sâu, quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cô mút thật mạnh, giữa lấy lưng của cô phía dưới không ngừng va chạm thật mạnh.
“A... a ... a...” Phút chốc, Nguyễn Y Nông mắt đẹp trừng anh, một loại cảm giác xa lạ như có dòng điện chạy qua người cô, âm thanh mềm mại không chịu nỗi rên làm cho người nghe cảm thấy yêu thương nhiều hơn.
Cô kinh hoàng nắm chặt âu phục của Lôi Ngự Phong giọng nói run run nói: “Ngừng...... Dừng lại......”
“Đừng sợ, sẽ không ai thấy đâu.” Anh ở bên tai cô nói nhỏ, bàn tay to ôm chặt eo của cô, đưa đẩy nhiều hơn, lấy không biết của cô bao nhiêu lần.
Cô còn chưa hiểu ý tứ của anh liền một trận đưa tới. “A......”
Cuối cùng cô không nhịn được mà rên rĩ, trong đầu trống rỗng, phía dưới bụng có một dòng nước ấm chảy ra hoa tâm, cùng vật nam tính của anh hòa quyện lại một chỗ.
Lôi Ngự Phong vẫn cứ không muốn rời khỏi cơ thể cô, toàn thân sức nặng đều đặt ở trên người cô, anh nghiêng người hôn lên trán và môi cô.