Sếp Ơi Đừng gây Rối

Sếp Ơi Đừng gây Rối

Mô Tả:

Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.

Chương 10 : chỉ thích con trai

Cho nên dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành hôn lễ, đầu tiên là cử hành hôn lễ ở bên Pháp rất lãng mạng và xa hoa. Lôi Ngự Phong tựa hồ muốn cho mỗi người đều chứng kiến hạnh phúc của anh. Hơn một ngàn người khách các nơi trên thế giới đến tham dự hôn lễ và được đưa vào khách sạn 5 sao, chuẩn bị tham gia đám cưới long trọng của anh.

Nguyễn Y Nông nhìn một loạt danh sách khách mời đến hoa cả mắt, gồm bạn bè, nhân viên, khách hàng cùng hợp tác với công ty...., duy nhất là không có người nhà của anh, cô buồn bực đoán anh có phải giống cô người thân đều đã qua đời?

Cô chỉ có hai người thân hôm nay tất cả điều có mặt ở đây rồi

Còn về phía bạn bè, thì có Mặc tiểu thư tuy rằng không thể tự mình đến đây chúc mừng, nhưng lại nhờ người đưa quà tới làm cô rất cảm động.

Lúc trước Lôi Ngự Phong từng hỏi cô còn có ai nữa không để viết thiệp mời, cô nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra a ken và Roger, nhưng hôm lại không thấy mặt có lẽ Lôi Ngự Phong không có gửi thiệp mời.

Ngày đó hôn lễ rấy náo nhiệt và lãng mạn, ước chừng có một trăm người vệ sĩ đứng ở bên ngoài đi lại tuần tra, không cho người lạ đến gần, không cho phép tin tức gì được đăng lên báo.

Hôn lễ lấy màu vàng và màu trắng làm chủ đạo, nhìn cao quý thanh lịch, trên sân khấu sử dụng hoa hồng màu tím, màu trắng, màu hồng, nhạc ngân nga.

Khi xe hoa Rolls- Royce đến trung tâm thành phố Paris dừng lại khách sạn 5 sao cao cấp, mở cửa xe, cô dâu bước xuống toàn thể khách mời đều đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay. Khi trước mắt nhiều người như vậy làm cho cô không khỏi lo lắng người ngoài nhìn vào nhìn cô rất đẹp và duyên dáng.

Tóc của cô được búi lên kết hợp với trang điểm làm cho cô nhìn rất thành thục, trên người mang rất nhiều trang sức trị giá hơn trăm triệu USD, nhất là áo cưới được kết rất nhiều thủy tinh nhìn lấp lánh giống như thiên thần, Khải Thần cùng với bé gái người Pháp bước về phía bên trái lễ đường cô nhìn thấy chú rễ mặc âu phục màu trắng, toàn thân phát ra tôn quý cùng khí thế bất phàm, đang đứng ở đó đợi cô đến.

Nguyễn Y Nông khẩn trương về phía anh, nhìn thấy con ngươi thâm thúy của anh nhìn cô không chớp mắt làm cho cô kích động cúi đầu xuống.

Mục sư bắt đầu nghi thức.

Khi tuyên thệ, mục sư hỏi hai người hay không nguyện ý kết duyên làm vợ chồng, Lôi Ngự Phong không có chần chừ rồi lớn tiếng đáp:“Tôi nguyện ý!”

Không đợi Nguyễn Y Nông trả lời, anh liền tiến lên một bước, đùng sức khéo cô về phía mình, cho cô một nụ hôn đúng tiêu chuẩn, hôn đến mức làm đầu ngón chân của cô tê dại theo.

Cho nên căn bản chưa kịp trả lời mục sư rằng bản thân mình có đồng ý hay không.

Sau đó trao nhẫn cưới cho nhau.

Dưới đài khách mời lập tức vỗ tay lớn tiếng hoan hô, Lôi Ngự Phong làm cho người ta luôn có cảm giác ngoan độc, chưa từng gặp qua anh vì một người phụ nữ mà tiêu tâm tổn phí đến như vậy, khi tận mắt nhìn thấy Lôi Ngự Phong nhìn người phụ nữ kia ánh mắt liền trở nên dịu dàng và nóng bỏng!

Sau khi kết thúc nghi lễ, ra bên ngoài hoa viên tiến hành tiệc rượu, thời tiết hôm nay tốt lắm, không khí mười phần màu sắc rực rỡ, ánh nắng rực rỡ chiếu vào trên cỏ xanh mượt, làm tăng thêm vài phần lãng mạng...

Khải Thần đẩy xe lăn cho Khải Duệ, 2 đứa mặc đồ giống hệt nhau, cũng không quan tâm mọi người đang nói chuyện gì.

“Chúc mừng hai người nhé” Cận Lực là người không bao giờ lãng phí thời gian của chính mình, liền phá lệ một lần làm chú rễ phụ cho Lôi Ngự Phong còn chạy tới nước Mĩ chăm sóc 2 đứa trẻ này.

Anh ta đi qua đám người rồi nâng lên ly rượu kính Lôi Ngự Phong và Nguyễn Y Nông. “Cám ơn.”

Lôi Ngự Phong cũng nâng ly lên rồi cụng ly. Ánh mắt của Nguyễn Y Nông nhìn xa xa thấy Khải Thần Khải Duệ mĩm cười. Khi kết thúc phần làm lễ không lâu, cô thay một bộ váy màu đỏ, tóc đen nhánh được nhà làm tóc búi cao lên, lộ ra tấm lưng ngọc hiện rõ ra bên ngoài.

Bàn tay to của Lôi Ngự Phong vẫn để ở lưng của cô giống như bị dính keo vậy, làm thế nào cũng không lấy ra được.

Làm cho cô có cảm giác anh đang ghen thì phải, bộ dạng đứng ngồi không yên, làm cho cô xấu hổ đến mặt đều đỏ bừng lên. Cô kiểng chân lên rồi nhỏ giọng nói thầm bên tai Lôi Ngự Phong;“Em muốn đi tolet một chút."

“Vậy anh đi cùng em nhé?” Anh tỉ mỉ quan sát cô nói.

“Không cần đâu ạ. Em một chút lập tức quay lại.” Cô vội vàng lắc đầu, tay nắm lấy váy rồi nhẹ nhàng bước chân đi ra xa, phía sau cô có ba bốn người phụ dâu mắt xanh da trắng đi theo cô.

“Nguyễn tiểu thư là cô gái tốt.” Cận Lực nhìn cô rời đi, rồi cảm thán nói.

“Cậu cũng cảm thấy như vậy?” Lôi Ngự Phong quay đầu nhìn bà xã của mình. Anh nhíu mày nhìn Cận Lực, mắt sáng như ánh đèn,“ Bà xã tôi vừa đẹp người vừa dịu dàng”

“Nhìn bộ dạng này của cậu không giống như thường ngày nha, thật đúng là vừa kết hôn cái có khác” Cận Lực nhìn phản ứng của anh rồi cười nhạt.

Từ khi Lôi Ngự Phong gặp cô liền muốn cô trở thành người của mình... nên làm tất cả mọi chuyện mà trước nay anh chưa từng làm.

Cận Lực thầm nghĩ cậu ta tất thảy làm những điều đó vì Nguyễn Y Nông. Khả năng cao nhất là cậu ta rất thương Nguyễn Y Nông nên bất ngờ muốn cưới cô ấy, lúc nãy còn nhìn mình với ánh mắt ăn tươi nuốt sống nữa.

“Nếu có người đám mơ tưởng đến bà xã tôi....” Lôi Ngự Phong nở ra một nụ cười, cười đến muốn giết người:“Tôi sẽ cùng người đó quyết đấu.”

“Ha ha!” Cận Lực nghe xong giống như chuyện cười, lớn tiếng cười rộ lên, nhấc tay nâng ly rượu lên,“Vậy chúc hai người vĩnh kết đồng tâm, bách niên giai lão”

“Cảm ơn.” Lôi Ngự Phong mấp mái môi, đem ly rượu trong tay uống sạch.

Đúng lúc này, một người vệ sĩ bên ngoài chạy vào ghé vào tai Lôi Ngự Phong nói nhỏ. Lôi Ngự Phong nghe xong chân mày nhíu lại, rồi vỗ vỗ cánh tay Cận Lực muốn cậu ta giúp anh tiếp đón những người khách, tiếp theo xoay người đi nhanh theo hướng vệ sĩ.

Trong phòng tolet vắng vẽ, chỉ có một mình Nguyễn Y Nông. Cô đứng trước bồn cẩm thạch màu đen rữa tay, để hai tay dưới vòi nước tùy ý để nước xả vào tay mình, làm như vậy muốn bản thân mình trở nên yên tĩnh hơn một chút.

Cô nhìn mình ở trước chiếc gương tự cỗ vũ bản thân mình, rồi sau đó lấy khăn giấy lau khô tay mình. Bên ngoài có ba cô phù dâu ngoại quốc, cô một chút cũng không thích các cô ấy thay y phục cho cô rồi sau đó phối hợp với trang sức trên người cô, tất cả điều làm rất chuyên nghiệp hẳn là người trong nghề.

Cô châm chú nhìn mình ở trong gương rất đẹp, lần nữa nhắc nhở chính mình phải mỉm cười và mỉm cười. Hôm nay là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời mình nhưng thật sự cô không cười nổi.

Kỳ thực cô nên chán ghét anh, hắn dùng nhiều thủ đoạn để cô gả cho anh..... Trước mắt điều như những gì anh ta muốn, nhưng cô nhìn hai đứa trẻ vui vẻ từ Mĩ đến tham dự hôn lễ cô liền không thể nào oán hận Lôi Ngự Phong được.

Anh ta đối với cô rất tốt, trước nay chưa từng lớn tiếng với cô. Nhưng anh ta cũng thật tàn bạo đối với cơ thể của cô.

Xoay người đi ra phòng tolet, bên ngoài đã không còn ai những phù dâu đợi rất lâu, đều đã dời bước đến phòng khách không xa, đi cùng những người bạn đang tán gẫu.

Người ngoại quốc đều thật nhiệt tình, Nguyễn Y Nông mơ hồ nghe được các cô phát ra từng đợt tiếng cười như chuông bạc...... Không muốn quấy rầy các cô ấy, cô liền nâng chiếc váy nhẹ nhàng mà rời đi, hướng đại sảnh.

Đi qua hành lang thật dài, Nguyễn Y Nông đang định xuyên qua đại sảnh bên cạnh một chỗ phòng tiếp khách, liền nghe giọng nói trách mắng, cô không tự chủ được dừng lại bước chân, tò mò theo ngoài cửa sổ hướng bên trong nhìn lại không ngờ là Lôi Ngự Phong đang ở bên trong và một người phụ nữ nữa.

Toàn thân cao lớn ung dung ngồi trên ghế sofa, Lôi Ngự Phong lười biếng tùy ý ngồi, khuỷu tay đặt ở ghế dựa trên tay vịn, hai tay mười ngón giao khảm, cúi mắt, tầm mắt nhìn chăm chú ngón tay trái đeo nhẫn cưới kim cương.

Vẻ mặt của anh không một chút lo lắng, trên mặt lộ ra vẻ ngoài chán ghét và khôngkiên nhẫn, nhìn Lôi Ngự Phong như vậy làm cho Nguyễn Y Nông cảm thấy sợ hãi, cô đang muốn đời đi tầm mắt không nhìn nữa đột nhiên nghe được giọng người phụ nữ lớn tiếng nói:

“Con làm như vậy rất quá đáng! Kết hôn là chuyện lớn như vậy cũng không cho chúng ta biết, còn cưới một người phụ nữ như vậy, đây là quăng mặt mũi của cha con cùng với gia tộc họ Lôi đi hết sao?”