Sếp Ơi Đừng gây Rối
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Chỉ mình em mới tạo cho anh cảm giác đang sống Những người đàn ông khác bảo đã gặp được thiên thần nhưng anh đã thấy em và thế là đủ rồi . Mười năm sau, Lôi Ngự Phong một lần nữa gặp lại cô, khi đó cô là người phát ngôn quảng cáo nội y, Lôi Ngự Phong bá đạo phá rối công việc của cô đang làm. Nguyên nhân chỉ có một, cô phải là người của hắn.Cho nên cô phải trở thành bà xã của hắn, Nguyễn Y Nông không hiểu vì sao hắn lại muốn tra tấn cô như vậy.
Chương 12 : Mười năm trước
Cô không chịu nỗi mãnh liệt của anh, Nguyễn Y Nông toàn thân vô lực. Mặc cho anh tùy ý chỉnh lại váy của cô bao bọc cô thật kính đáo, mang cô rời khỏi nơi này.
Không biết rằng Cận Lực cùng Quan Dạ Kì từ bên ngoài bước nhanh vào chỗ bọn họ.
“Lôi? Xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi Bố Tư......” Hai người không hẹn cùng lúc lên tiếng, sau đó ý thức được liền im lặng.
Lôi Ngự Phong mặt không đổi sắc, một chút ngượng ngùng cũng không có, cả người sảng khoái, người sáng suốt vừa thấy liền biết người ta ăn "mĩ vị", ăn đến mức ngon miệng như vậy.
Khuôn mặt của Nguyễn Y Nông ở trong lòng anh ngượng chín cả mặt, má phấn đỏ lên, môi đỏ mọng vô cùng ướt át, đôi mắt ngập nước, hoàn toàn là biểu hiện sau khi kích tình.
Quan Dạ Kì lộ ra nụ cười xấu xa, Cận Lực đứng bên cạnh chau chau mày, hiểu rõ cái người này không biết điều sau đó kéo Quan Dạ Kỳ đi ra ngoài, bà xã của người ta da mặt mỏng không chừng hỏng mặt.
“Buông tôi xuống.” Nguyễn Y Nông cảm thấy chính mình không còn mặt mũi, vừa rồi cô và anh ở trong này haiz.... Làm cho cô không muốn vướt mặt để đâu nữa. Huhu...
“Không buông.” Lôi Ngự Phong tâm tình dễ chịu ôm cô bước ra ngoài đại sảnh.
“Anh muốn làm gì?” Nguyễn Y Nông dùng tay đánh anh vài cái. Bọn họ lúc nãy đã bị Cận luật sư và Quan thiếu gia thấy còn chưa đủ.... còn muốn đến đại sảnh cho mọi người xem nữa sao.
“Anh còn chưa ăn no.” Lôi Ngự Phong cúi đầu nhìn cô chăm chú, từ từ nói tiếp:“Chúng ta lên xe ra khách sạn, tiếp tục ăn.”
Trời! Nguyễn Y Nông thở hốc vì kinh ngạc, càng giãi giụa hơn, người cuồng vọng kia cười thật to, ôm bà xã của mình bước ra bên ngoài rồi lên xe, đi đến khách sạn, chuẩn bị tiếp tục ăn cho no mới được.
Trong phòng tổng thống xa hoa, tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc đan vào cùng nhau, quanh quẩn không gian trong phòng, thật lâu chưa từng ngừng lại, cửa sổ sát đất che chắn giữa bên trong và bên ngoài, khiến người ta không biết ban đêm hay ban ngày.
Trên giường được trang trí rất lộng lẫy, đệm chăn hỗn độn, một đen một trắng hai thân thể đan xen ái ân dây dưa, khó khăn chia lìa.
Cô xinh đẹp nhẹ nhàng, toàn thân trắng noãn từ trên xuống dưới toàn là dấu hôn, chân ngọc bị tách ra, ngồi trên cơ thể của Lôi Ngự Phong, vật nam tính của anh cấm sâu vào hoa huyệt của cô, càng không ngừng luật động, dâm vào thật sâu rồi rút ra, ép cô tự chuyện động, hoàn toàn hưởng thụ cảm giác được cô yêu.
Bàn tay to từ sau đưa lên phía trước, nắm lấy khối đầy đặn trước ngực cô chăm chú nhắm nhìn, không nhịn được mà nhào nặn thành nhiều hình dạng, môi cũng không nhàn rỗi, hôn toàn thân cô từ khuôn mặt, xuống vai trắng tuyết, muôn vàn yêu thương, vạn phần tham luyến.
“Cầu xin ... anh......” Nguyễn Y Nông đã bị ép buộc choáng váng mắt hoa đi qua vài lần, lại tỉnh lại, mở to mắt, anh vẫn như cũ chôn sâu ở trong cơ thể cô, càng không ngừng chiếm đoạt, không cho cô có cơ hội thở dốc, hoan ái tựa hồ không có điểm dừng.
“Cầu xin anh cái gì?” Lôi Ngự Phong thấp giọng nói vì nhiễm tình dục, anh cố ý vặn vẹo lời nói của cô.
“Nhanh một chút phải không?”
“Không...a... A......” Cô dùng sức lắc đầu. Lại ngăn không được vật nam tính của anh tiến sâu vào xâm lược.
Đi theo động tác thô bạo của anh, Nguyễn Y Nông một trận choáng váng mắt hoa, cả người không chịu nỗi ngã xuống giường, tóc đen nhánh ở giữa lưng trắng tuyết.
“Nga, quá tuyệt vời......” Lôi Ngự Phong hưng phấn quỳ gối ở giường, ôm thắt lưng của cô, lại một trận mãnh liệt chiếm đoạt từng khoảng không.
Cơ thể của cô đau đến rã rời, làm anh yêu thích không buông tay, nhìn cô như vậy anh rất đau lòng, thật sự làm khó cho cô, nhưng bản thân anh không kiềm chế được.
Anh đợi cô mười năm, một khi ôm cô vào lòng, có thể nào dễ dàng buông tay sao? Bàn tay to tóm lấy Nguyễn Y Nông mắt cá chân tinh xảo trắng ngần, hướng hai bên kéo ra thật rộng, anh nhìn chăm chú giữa hai chân kia là hoa huyệt thần bí ướt át, con ngươi đen lóe ra cuồng dã hào quang, cuối thấp đầu dùng môi hôn lên hoa huyệt của cô.
“Không cần, không cần......” Nguyễn Y Nông bị hành động của anh sợ tới mức thét chói tai, cô muốn đứng dậy, dùng hai tay đẩy anh, giãy giụa muốn thoát khỏi anh.
Lôi Ngự Phong như không nghe thấy, hai tay kéo dài, đã đem nàng kéo về dưới thân, bàn tay to giữ chặt lưng và bụng của cô, dùng sức đem mông đẹp hướng về chính mình, dùng miệng hút lấy ngọt ngào ở hoa huyệt lạ lẫm.
“A... a.... Cầu xin anh, không cần làm như vậy......” Nguyễn Y Nông thút thít, không nhờ anh lại làm như vậy, vài giờ trước, bây giờ suy nghĩ cô mới lĩnh ngộ, chỉ cần cự tuyệt cầu hoan cùng anh, anh ta sẽ dùng mọi cách hạ lưu điên cuồng, dùng những hành động làm cô ngượng chín cả mặt, đến khi cô vô lực phản kháng.
Cô bất lực rơi lệ, làm hoa huyệt run động bị miệng lưỡi nặng nề liếm, hút thậm chí khẽ cắn, cô chỉ có thể phát ra âm thanh nho nhỏ đáng yêu.
Chờ đến khi anh để chân cô ra khỏi đỉnh đầu, toàn thân run run, thoạt nhìn đáng thương thoạt nhìn giống như chọc cho người ta nỗi điên.
“Gọi tên anh, anh sẽ bỏ qua cho em.” Anh nằm phía sau ôm thắt lưng của cô, đầu lưỡi khẽ liếm khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên vươn lên những giọt nước mắt, cắn vành tai trắng noãn của cô dụ dỗ.
“Lôi......” Cô liền nói âm thanh không chịu nỗi.
“Gọi Ngự Phong.” Anh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Ngự, Ngự Phong.” Cô kêu nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ được đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt của anh.
“Ngoan.”
Anh cúi đầu cười, tóm lấy đôi chân tinh tế của cô.
Không đợi Nguyễn Y Nông thả lỏng, toàn thân lập tức lại cứng đờ, vật nam tính căng cứng tiến vào cơ thể của cô, lại thái độ khác thường, không điên cuồng chiếm đoạt mà ôn nhu nhẹ nhàng luật động.
“Ân......” Từng đợt cảm giác tê dại, kích thích liền theo nhau đến cao trào cực điểm trong thân thể, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào trong lòng anh, sao anh lại ôn nhu như vậy.
Mồ hôi đầm đìa, anh nhìn cô triền miên mà xót xa, mầm móng nóng rực bắn vào hoa tâm của cô, anh thủy chung đều không có quá mức mãnh liệt va chạm cùng tiến vào, anh biết cô mệt mỏi, không thể tiếp nổi.
“Ngủ đi.”
Lôi Ngự Phong đem cô ôm vào trong lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Trong mộng cơ thể của cô cùng dòng nước đang chảy thoải mái phát ra tiếng than nhẹ, không muốn mở mắt ra.
Lúc đó có bàn tay to đang phá đi giấc mộng của mình, trượt từ vai sang lưng, sau đó lưu luyến hai khối đẫy đà trước ngực, ở nơi đó vuốt ve xoa bóp cặp gò đào, lưu luyến không ngừng.
“Ngô......” Cô nhíu mi thanh tú, theo bản năng đẩy anh ra.
.
“Không cho đẩy anh ra.”
Tiếng nói như ác ma cứ quanh quẩn trong tai cô, Lôi Ngự Phong thân thủ nhanh nhẹn bắt lấy cỗ tay trắng noãn của cô, ôm cô vào lòng.
Cô cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra! Anh không cho phép cô không cần anh, một chút phản kháng cũng không được.