Ấm Áp Yêu Em
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.
Chương 08: Mấy tháng trước
“Mấy tháng trước Phó gia đâu có thế này.” Bác Phúc nhớ lại, không khỏi thổn thức thở dài. “Năm trước Phó viên còn một nhà năm người, lão gia, phu nhân, thiếu gia Thực Ân cùng thiếu gia Ngộ Hi, còn có tiểu thư Dư Phi cùng tuổi với thiếu gia Ngộ Hi sống nhờ ở đây, khi đó Phó viên thật náo nhiệt, thiếu gia Thực Ân tuy rằng cũng đã thực tập ở công ty, nhưng không cần phải nhận sức ép về sự sống chết của công ty, thẳng đến sau khi lão gia cùng phu nhân qua đời ngoài ý muốn, thiếu gia Thực Ân mới đột nhiên bị bắt gánh vác nhà họ Phó.
Cậu ấy một bên đốc thúc bản thân học tập, một bên lại lo lắng thời kì đầu tiếp quản công ty sẽ có nguy hiểm không thể đoán trước được, hơn nữa vì sợ nguy hiểm cho thiếu gia Ngộ Hi, cậu ấy thậm chí ngoan quyết đem thiếu gia Ngộ Hi ra nước ngoài, mà tiểu thư Dư Phi cũng bởi vậy mà ra nước ngoài học đại học, bắt đầu từ đó, nhà họ Phó cũng chỉ còn lại một mình thiếu gia Thực Ân.” Nhìn trong ánh mắt cô gái lộ vẻ đồng tình cùng lo lắng, bác Phúc thực sầu não tiếp tục nói. “Cháu xem, cái nơi rộng thế này, ngoại trừ vài người dưới giúp đỡ chúng ta, không có ai khác có thể cùng cậu ấy. Có lẽ là vì vậy, thiếu gia mới đưa cháu về đây, bác nghĩ…… Thiếu gia là muốn có một người nhà.”
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ====== Chưa kể đến các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về khoa học, các cuốn văn học trong nước, nước ngoài, các cuốn Truyện Ngôn Tình viết về gia đình, tình cảm,…Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Người nhà?
Lục Hân Á trợn tròn đôi mắt, nhớ tới Phó đại ca dáng vẻ nhìn rất được, khí chất thật ôn hòa nhưng đằng sau đó lại vất vả như vậy, không khỏi vì anh phải nhận quá nhiều áp lực mà cảm thấy buồn.
Trong phòng nấu ăn với thiết bị đầy đủ mới lạ truyền đến từng đợt mùi thơm, ba cô nữ sinh đứng sát nhau, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cái gì đó trong lò nướng, một bên líu ríu nói chuyện phiếm, trong đó có một cô gái, chính là Lục Hân Á.
Từ sau khi bác Phúc đề cập đến chuyện của Phó Thực Ân, cô bắt đầu nhìn thẳng vào ý nghĩa tồn tại của mình. Dù sao đi chăng nữa, anh đã kéo cô ra khỏi hoàn cảnh tồi tệ, cô báo đáp anh cũng là việc nên làm.
Vì thế, cô bắt đầu nghiên cứu lịch làm việc và nghỉ ngơi của Phó Thực Ân, cố gắng để anh không cảm thấy cô đơn, để bản thân trở thành “Người nhà” của anh.
Mười mấy năm trước, hai chữ “Người nhà” này đối với Lục Hân Á mà nói tràn ngập sự sợ hãi cùng lo lắng, thân tình cô có được ít đến đáng thương, mặc kệ là từ mẹ hay người khác trong họ hàng, phần lớn chỉ có thương tổn cùng lạnh lùng.
Cô như vậy, lại vọng tưởng trở thành người nhà chân chính của Phó Thực Ân, trở thành bạn của anh, như vậy có ngây thơ quá không?
Lục Hân Á không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể làm hết sức.
Cô giống như làm báo cáo vậy, lên mạng google rất nhiều cách người nhà ở cùng nhau, ở trường học thân thiết hơn với Trần Tiểu Thiến cùng Khâu Đình Đình, thỉnh thoảng hỏi thăm cách thức ở chung của bọn họ cùng gia đình, đối với một cô gái hơn mười tuổi mà nói, có người nguyện ý nghe mình oán trách cha mẹ, luôn cãi nhau với anh chị em, thật sự là quá tốt rồi, các cô ấy mừng rỡ chia sẻ chi tiết với cô ở nhà trình diễn anh em nhàn rỗi thủ túc tương tàn như thế nào……
Mặc dù có chút kinh nghiệm nhưng không thích hợp áp dụng như vậy, nhưng Lục Hân Á vẫn rất nhanh vạch ra kế hoạch của mình.
Đầu tiên cô xin MSN của Phó Thực Ân, làm theo cách của mình và anh họ nhỏ, khi không gửi tin nhắn cho anh, mới đầu chỉ đơn giản hỏi đã ăn chưa, có về nhà ăn cơm hay không? Dần dần bọn họ bắt đầu nói nhiều hơn vài câu về chuyện ở trường.
Sau đó cô bắt đầu quan tâm thời gian đi làm của anh, tận dụng hết khả năng cùng anh ăn bữa sáng hoặc bữa tói. Có khi biết anh sẽ về tối nay, cô sẽ hy sinh giấc ngủ, trước khi anh trở về phòng nghỉ ngơi sẽ cùng anh ăn bữa khuya, hoặc đơn giản chào hỏi quan tâm, chỉ cần cho anh biết trong nhà còn có người chờ anh.
Một tháng trôi qua, tuy rằng cách ở chung chân chính của người nhà giữa hai người còn xa xôi lắm, nhưng giống như bạn bè với nhau nói nói cười cười đã rất tự nhiên rồi.
Vì càng muốn biểu hiện sự quan tâm với người nhà hơn, Lục Hân Á rốt cục gia nhập hội nấu ăn, quyết định bắt đầu học làm điểm tâm cho Phó Thực Ân ăn.
“Hân Á, bọn họ nói cậu như vậy, cậu không tức sao?” Trần Tiểu Thiến quệt miệng, dáng vẻ đầy căm phẫn nhìn lò nướng, tức giận nói: “Hôm nay tớ nghe bọn họ nói vậy, thiếu chút nữa muốn đánh cho một trận đấy!”
Gần đây đột nhiên có một đống lớn tin khó nghe về mẹ của Lục Hân Á truyền ra từ trong lớp, bạn học bình thường cũng không có phản ứng gì quá lớn, nhưng có riêng mấy bạn học lại gây khó dễ cho cô.
Lục Hân Á biết, trong trường người nắm rõ xuất thân của cô trong lòng bàn tay chỉ có hai cô chị họ, mà bạn học làm khó dễ cô phần lớn đều là người có quan hệ với nhà họ Ngụy hoặc là nhóm đàn em của họ, bởi vậy cô cũng chỉ có thể yên lặng thừa nhận.
“Bọn họ nói là sự thật, tớ quả thật không phải là người ở cùng thế giới với các cậu.”
“Nhưng cậu cũng là học sinh Quan Thành, sao lại không giống cho được?” Khâu Đình Đình cũng vì cô mà bênh vực kẻ yếu. “Tan học cậu cũng có tài xế tới đón đấy.”
“Đó là tài xế của người khác, không phải của mình.” Lục Hân Á cười giải thích.
“Tài xế nhà tớ cũng là của ba mẹ, không phải của tớ đấy thôi.” Trần Tiểu Thiến vẫn bất mãn. “Tớ cũng không tin tài xế của ai trong trường là do tự người đó kiếm tiền mời làm.”
Lục Hân Á nở nụ cười, bạn tốt bảo vệ khiến cô thấy thực ấm áp, sau khi có được một cuộc sống bình thường, cô không cần nơm nớp lo sợ phải chuyển trường nữa, rốt cục có thể kết được bạn, cũng thật sự quen được hai người bạn tốt.
“Đinh.” Lò nướng phát ra tiếng dễ nghe.
“Được rồi được rồi, hoàn thành xuất sắc.” Trần Tiểu Thiến lớn tiếng tuyên bố.
Ba người vội vàng lấy bánh ngọt ra, Lục Hân Á lưu loát úp ba cái bánh ngọt lên giấy trên bàn.
“Oa! Hân Á, bánh của cậu thật được nhá, cậu thành công rồi!” Khâu Đình Đình nhìn chiếc bánh ngọt thơm lừng mềm nhũn, hâm mộ lại vui vẻ nói.
“Đúng thế, giống như chúng ta vậy!” Trần Tiểu Thiến dán mắt nhìn đồ vật trên bàn, hít một tiếng.
“Hai cái này cho các cậu đó.” Lục Hân Á chỉ chỉ hai cái trong đó, hào phóng nói.
“Thật vậy sao?” Khâu Đình Đình cùng Trần Tiểu Thiến mắt đều sáng lên.
“Đó chính là cho các cậu mà.” Cô vốn cũng chỉ định nướng cho Phó đại ca ăn thôi.
Thật vui vẻ chia xong bánh ngọt, ba cô gái quạt gió cho bánh ngọt, chờ nguội bớt rồi liền cho vào hộp đựng bánh, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị về nhà.
Chẳng qua khi các cô vừa mới ra khỏi phòng nấu ăn, bên ngoài có hai nữ sinh khóa trên đang chờ.
Lục Hân Á thấy rõ người tới, vô cùng bất đắc dĩ thở dài trong lòng.
“Cô lại đây.” Nhìn thấy Lục Hân Á, Ngụy Như Oánh tư thái cao ngạo ngoắc ngoắc ngón tay.
“Chị họ……” Ngay cả Ngụy Gia Hâm cũng đến đây, Lục Hân Á vẫn phải lễ phép chào hỏi.
“Có việc tìm cô, cô lại đây!” Ngụy Như Oánh bỏ xuống một câu, lạnh lùng xoay người, cùng Ngụy Gia Hâm đến chỗ cầu thang trước chờ cô.
“Hân Á, chị họ cậu gì mà hung vậy?” Khâu Đình Đình bị hoảng sợ.
“Đúng vậy! Kì thế, cậu không cần qua đâu.” Trần Tiểu Thiến cảm thấy tình huống không ổn, giữ chặt cô. “Bằng không bọn tớ đi cùng cậu.”
“Không sao, chắc là không có chuyện gì đâu.” Không muốn liên lụy nhóm bạn tốt, Lục Hân Á cười cười từ chối. “Các cậu chờ tớ một chút, một lúc tớ sẽ quay lại.”
Lục Hân Á miệng nói thì thoải mái, nhưng lại không yên bất an đi về phía cầu thang hẻo lánh.
Hai người Ngụy Như Oánh cùng Ngụy Gia Hâm vẻ mặt không hờn giận nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng giống như có thể giết người trong vô hình.
“Chị họ, có chuyện gì sao?” Lục Hân Á mở miệng hỏi trước.
“Không cần gọi chúng tôi là chị họ, nhà họ Ngụy chúng tôi không có loại thân thích như cô.” Ngụy Như Oánh lần đầu tiên thống khoái nói ra lời trong lòng, “Cô nói cho rõ đi, cô và Phó đại ca rốt cục có quan hệ gì?”
“Em và Phó đại ca không có quan hệ gì cả.” Tuy rằng không hiểu vì sao hai người chị họ lại có phản ứng lớn với chuyện này như vậy, nhưng vì để tránh phiền toái, Lục Hân Á cuối cùng vẫn quyết định nói ra tình hình thực tế. “Phó đại ca chỉ là hy vọng em có thể học hành cho tốt, nên đưa em tới Quan Thành.”
“Ai hỏi cô cái này! Cô vì sao lại ở nhà anh ấy kìa?” Ngụy Như Oánh bất mãn chất vấn.
“Phó đại ca sao có thể đồng ý cho cô ở đó?” Ngụy Giai Hâm hát đệm nói, “Không phải là cô bán mình cho anh ấy, ở nhà anh ấy làm công đấy chứ?”
“Không phải.” Lục Hân Á thiếu chút nữa bật cười, cô có thể làm công cái gì chứ? “Phó đại ca chỉ là rất tốt bụng, muốn giúp em mà thôi.”
“Nói bậy! Cô và Phó đại ca không thân cũng chẳng quen, sao anh ấy lại phải giúp cô?” Ngụy Như Oánh có thế nào cũng không chịu tin.
“Mẹ cô lại động tay động chân gì rồi? Hay là cô cũng học cái thủ đoạn quyến rũ đàn ông kia của mẹ cô rồi?”
Không dự đoán được chị họ lại nói ra những lời tổn thương người như vậy, Lục Hân Á đầu tiên sửng sốt, rồi mới chậm rãi mở miệng. “Chị họ, em phải đi thôi, bạn học đang đợi em, anh A Thái cũng tới đón em rồi.”