Ấm Áp Yêu Em

Ấm Áp Yêu Em

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Ấm Áp Yêu Em_ Sau khi biết được cảnh khốn cùng của cô, anh mang cô ra khỏi gia đình xấu xa,Cho cô một cuộc sống không thiếu áo cơm, khiến cô có thể an tâm học hành. Ôm theo tâm tình báo ơn, cô trước mắt cố gắng học làm người nhà duy nhất của anh.Nhưng càng hiểu về anh, cô lại càng đau lòng sự cô quạnh của anh. Muốn vì anh mà làm chút gì, muốn cho anh ấm áp, thấy anh cười tươi.

Chương 06: Nghe nghi vấn

 “Tôi…… Không thể.” Đúng vậy, cái gì cô cũng không có. Cô im lặng vài giây, nói tiếp: “Cho nên, sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”

“Nếu tôi nói buổi tối hôm ấy tôi đối với em vừa gặp đã yêu, cho nên làm việc này, em tin sao?” Anh khẽ nhếch khóe miệng, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô chăm chú.

Lục Hân Á nhìn người con trai trước mắt so với thần tượng trên tivi còn đẹp trai hơn, thật sự suy tư vấn đề của anh, rốt cục lắc đầu. “Tôi không tin.”

“Không tin là tốt rồi.” Anh cười ấm áp, giống như rất vừa lòng câu trả lời của cô. “Đáp án vấn đề của em là, tôi chọn em.”

“Chọn tôi…… Chọn tôi cái gì?” Cô càng hoang mang.

“Trở thành người mà tương lai tôi có thể chia sẻ tất cả.”

“Anh chỉ cái gì cơ?”

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Các cuốn Truyện Ngôn Tình  về kinh tế, lịch sử, văn hóa cho ta kiến thức về kinh doanh và thực tế xã hội, về sự phát triển qua từng thời kỳ nhân loại.Các cuốn tiểu thuyết dày cộp không hề vô bổ, chúng cho ta biết được cuộc đời, các sự kiện hay biến cố của một nhân vật, đây có thể là một bài học quý giá cho chúng ta trong thực tế cuộc sống.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

“Tất cả của tôi.” Anh nhẹ giọng nói. “Có lẽ em còn chưa hiểu, nhưng không vội, em còn có rất nhiều năm để chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này chuyện duy nhất em cần làm, chính là học tập cho tốt, lớn lên cho tốt.”

“Nhưng mà……” Cô khó hiểu nhìn anh. “Anh mới thấy tôi một lần, sao có thể tùy tiện tìm một người để tin tưởng, sau đó liền…… mua lại?”

Hai chữ “mua lại” làm cô rất khó mở miệng, nhưng nhớ tới phải rời xa mẹ, trong lòng cô nhói đau. Mặc kệ mẹ cay nghiệt ra sao, cô trước sau vẫn thấy khổ sở khi phải chia lìa với người thân, thậm chí có chút chán ghét người con trai trước mặt tự ý quyết định tất cả.

“Tôi không có mua em.” Nhìn đôi mắt ngây thơ non nớt của cô, Phó Thực Ân cười khẽ. “Em vẫn được tự do, có thể rời đi tùy ý, thậm chí có thể quay về với mẹ em. Tiếp nhận sự sắp xếp của tôi chỉ là một lựa chọn mới, mà sự mong chờ của tôi đối với em cũng chỉ là mong chờ mà thôi, em không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nó.”

Lục Hân Á nhìn anh, yên lặng cúi thấp đầu xuống, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi, suýt nữa xúc động mà thốt ra “Vậy để tôi về nhà”.

Nhưng mà, nhớ tới những người đàn ông mỗi lần cứ đổi qua một người của mẹ cùng gương mặt đáng ghê tởm của những người đó, loại khát vọng đó lại nguội xuống.

Cô thật ra nên cảm tạ anh, thời điểm cô còn chưa thể bảo vệ chính mình, là anh đã giúp cô thoát khỏi ngôi nhà đó, cho cô một con đường quang minh thoải mái.

Cô trầm tư rất lâu, anh cũng rất kiên nhẫn, cũng không thúc giục.

Cuối cùng, Lục Hân Á thở dài, mới thấp giọng mở miệng, “Sao anh có thể biết tôi có thể trở thành người chia sẻ tất cả cùng anh?”

“Tôi không biết.” Biết cô chấp nhận rồi, Phó Thực Ân trả lời thực nhẹ nhàng. “Tôi chỉ có thể hy vọng là như vậy.”

Người kì quái…… Yêu cầu cũng kì lạ……

Lục Hân Á chỉ nhìn anh.

“Đây coi như là làm một cuộc đầu tư đi.” Anh nói như vậy. “Đầu tư luôn cần có sự cống hiến, sự mạo hiểm của cuộc đầu tư này chính là em vĩnh viễn có cơ hội hối hận.”

“Vì sao lại là tôi?”

Anh nhìn cô, lộ ra một nụ cười ôn hòa, khiến cô vẫn như cũ không đoán ra được đáp án.

“Tôi không biết, nhưng tôi hy vọng đó là em.”

Trung học Quan Thành, một hồi chuông tan học tươi đẹp giải phóng sự yên tĩnh của vườn trường, trong không khí đột nhiên tràn ngập các loại âm thanh, có tiếng vui đùa ầm ỹ của học sinh, tiếng bàn học cùng ghế va chạm, cùng với tiếng bước nhanh của hai ba nhóm người, tiếng chạy hấp tấp.

Lục Hân Á chậm rãi thu dọn sách vở xong chuẩn bị rời đi, vừa bước chân ra khỏi cổng trường, liền nhìn thấy hai nữ sinh cầm ví tiền nhỏ trong tay, vui vẻ vẫy tay với cô.

“Hân Á, bọn tớ muốn đi mua đồ ăn, có muốn đi cùng không?” Nữ sinh khá thấp gọi là Trần Tiểu Thiến, khuôn mặt mượt mà, tính cách rất thân thiện, từ khi Lục Hân Á chuyển tới đây liền săn sóc cô mọi lúc mọi nơi.

“Không cần đâu, tớ phải về nhà, không ở lại trường được.” Cô cười từ chối.

“Vậy à.” Trần Tiểu Thiến nghĩ nghĩ. “A! Hôm nay hội* nấu ăn của bọn tớ có hội chợ triển lãm thành quả, rất nhiều đồ để ăn nhé, cậu có muốn đi cùng bọn tớ không?”

*nguyên văn là xã/ xã đoàn: hoạt động đoàn thể

“Đúng vậy, tối qua tớ gấp rút làm một mẻ lớn bánh bích quy, bên trên có một lớp sôcôla hạt dẻ, ngon vô cùng.”

Khâu Đình Đình đứng ở một bên cũng lên tiếng, cô ấy là bạn Trần Tiểu Thiến, hai người như hình với bóng vậy.

“Không cần đâu, cám ơn các cậu. Bởi vì trong nhà có người đến đón, có thể đã đến khu đưa đón đợi rồi, tới đón rồi không thể không về, thật ngại quá.” Lục Hân Á cười đến thực đáng yêu, khách khí giải thích.

“Như vậy à, đáng tiếc quá…… Nếu biết sớm hôm qua tớ đã nói với cậu rồi.” Trần Tiểu Thiến ảo não cào đầu.

“Bạn Lục không thích hoạt động ngoại khóa, mỗi ngày đều đúng giờ tan học.” Không biết khi nào Vương Chí Viễn – bạn nam cùng lớp xuất hiện, cậu ta nhàm chán sáp đến bổ sung, “Cho nên các cậu mà muốn hẹn bạn Lục thì cần phải sớm hơn nữa!”

“Vậy sao?” Trần Tiểu Thiến vẻ mặt ngoài ý muốn. “Vậy mà cũng có người không thích hoạt động ngoại khóa à? Tớ cứ cho rằng hoạt động ngoại khóa của Quan Thành rất vui nên mọi người mới tới học.”

“Chỉ có cậu thôi á.” Khâu Đình Đình cười vỗ bạn tốt một cái.

“Bạn Lục à, cậu còn chưa nghĩ ra sẽ tham gia hội nào đúng không? Chờ khi cậu chọn được rồi, mỗi ngày đến tối cậu mới về được đến nhà.” Vương Chí Viễn thân là cán bộ hội chụp ảnh, rất tích cực nhân cơ hội giới thiệu. “Không bằng cậu gia nhập hội chụp ảnh của bọn này đi, không nhất định phải biết chụp ảnh, làm model cũng được đấy.”

“Biến thái!” Trần Tiểu Thiến kêu to, quay đầu cười mỉm lôi kéo với Lục Hân Á, “Tớ nói với cậu này, nếu cậu muốn tham gia, vẫn nên đến hội nấu ăn của bọn tớ, vừa vui lại vừa được ăn ngon.”

“Được, nghe qua rất tuyệt, nếu tớ muốn tham gia đoàn thể xã hội nào, nhất định sẽ tới hội nấu ăn.” Lục Hân Á cười cam đoan. Tuy rằng hứng thú với nấu nướng không quá lớn, nhưng cô thật thích Trần Tiểu Thiến và Khâu Đình Đình, nếu muốn tham gia hội nào, cô cũng hy vọng có thể gia nhập cùng bọn họ.

“Quyết định thế nhé.” Trần Tiểu Thiến đắc ý vừa lòng nhìn Vương Chí Viễn một cái. “Được rồi, bọn tớ không chậm trễ cậu về nhà nữa, cẩn thận một chút nha, mai gặp nhé.”

“Mai gặp.” Lục Hân Á sau khi chào tạm biết các bạn, liền một mình đi tới khu đưa đón, cô hiện giờ, đang cố gắng thích ứng cuộc sống mới.

Nhớ lại thật giống như một giấc mộng, vận mệnh của cô thế nhưng chỉ trong một đêm đã thay đổi.

Cô không cần mỗi ngày nơm nớp lo sợ mà sống, buổi tối ngủ không cần phải giữ dao rọc giấy, không cần lo lắng mẹ và người ở chung cãi vã, lại càng không cần phiền não khi mẹ cùng đối phương chia tay sẽ bị bắt chuyển tới nơi mới.

Vào Phó gia đã một tháng, sự bất an nghi ngờ Phó Thực Ân của cô rất nhanh đã hoàn toàn bị loại bỏ, không tốn quá nhiều thời gian liền thích ứng cuộc sống mới.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======  Thời gian để đọc hết một cuốn Truyện Ngôn Tình  này chắc chắn sẽ ít hơn rất nhiều so với thời gian để sống và trải nghiệm thực tế giống như nhân vật trong Truyện Ngôn Tình .Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Học tịch của cô được chuyển vào một trường trung học tư nhân đắt đỏ số một số hai ở Đài Loan, tuy rằng thân thế bối cảnh của cô so với những đứa trẻ nhà danh môn phú hào quả thực cách một trời một vực, nhưng những năm gần đây không ngừng thay đổi hoàn cảnh, đã sớm giúp cô luyện được công phu khéo ngụy trang, huống hồ cá tính cô khiêm tốn, vẻ ngoài cũng chỉ coi là thanh tú, muốn khiến người khác quên rất dễ dàng. Ngoại trừ khi mới chuyển vào trường hai ba ngày mọi người còn có chút tò mò với cô, mới mẻ hết rồi, cô cũng đã dần dung nhập được với quần thể.

Tiến độ dạy học ở trường phía Bắc quả nhiên nhanh hơn so với trường phía Nam. Vì muốn nhanh chóng bắt kịp trình độ với các bạn học khác, cô tạm thời không muốn tham gia hoạt động ngoại khóa gì cả, vừa tan học liền ngoan ngoãn lên xe nhà họ Phó phái đến về nhà ôn tập bài học.

Sau khi không cần phải đi làm thêm kiếm tiền nữa, cô đột nhiên cảm thấy thời gian thật dư dả. Mỗi ngày ngoài việc học bài, ăn cơm, còn có thể đi bơi, tới đình viện (sân vườn) xinh đẹp tản bộ ở Phó viên.

Cuộc sống như vậy thật giống thiên đường, cô vốn chưa bao giờ dám hy vọng xa vời……

“Lục Hân Á?”

Đứng ở khu đưa đón, một thanh âm vừa lạ vừa quen của một nữ sinh ở phía sau gọi cô, cô theo phản xạ quay đầu lại, một gương mặt quen thuộc chiếu vào mắt.

Lục Hân Á trong lòng trầm xuống. “Chị họ?”

“Lục Hân Á? Thật là cô à? Tôi còn tưởng nhìn nhầm chứ?” Ngụy Như Oánh cười đến có chút khoa trương, một mặt giới thiệu với bạn học bên cạnh. “Nó là con gái cô hai của mình, từ Nam bộ lên.”

“Chào hai chị.” Lục Hân Á rất khách khí gật nhẹ đầu.

“Hân Á, sao cô có thể ở đây? Chuyển đến từ lúc nào vậy?” Ngụy Như Oánh nhìn cô mặc đồng phục giống mình, cảm thấy chướng mắt vô cùng, cái loại con gái xuất thân từ gia đình như vậy, sao lại có thể được tiến vào thành vua? “Là mẹ cô đổi được bạn trai có tiền ở Bắc bộ à?”